HẬU CUNG MƯU SINH KẾ - Trang 460

Hoàng thượng có chút tiếc nuối buông sách: "Nếu ái phi không muốn,

trẫm cũng không bắt buộc ..."

"Không phải không muốn..." Trần Mạn Nhu lập tức ngẩng đầu, thấy vẻ

mặt Hoàng thượng mang ý cười trêu tức, hai má nháy mắt giống như bị lửa
thiêu, giống như vải đỏ. Qua hơn nữa ngày mới nói như muỗi kêu: "Buổi
tối ngày mai... Thiếp... Nguyện ý..."

Hoàng thượng chỉ nghe được vài từ mấu chốt, tâm tình sung sướng đưa

tay xoa bóp mũi Trần Mạn Nhu: "Được rồi, trẫm biết ái phi là nguyện ý. Ái
phi thành tâm thương yêu, trẫm ngày mai lại tới đây cùng ái phi hảo hảo
nghiên cứu vài tư thế này một chút."

Trần Mạn Nhu lúc này mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong

lòng, chỉ cần Hoàng thượng nói những lời này là được.

Chính là, sự tình còn chưa hoàn tất, không tới buổi tối ngày mai Hoàng

thượng thật sự đến đây, Trần Mạn Nhu cũng không thể yên tâm.

Xấu hổ quẫn bách trốn trong lòng Hoàng thượng, Trần Mạn Nhu căm

giận ở trước ngực Hoàng thượng cắn một cái, không nặng, cắn xong lại có
chút hối hận, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mang ý cười của Hoàng thượng, vội
vàng lại liếm liếm.

Bộ dáng nhỏ kia, làm Hoàng thượng lại cảm thấy trên người như đốt lửa,

nhưng nghĩ đến ngày mai lâm triều, cũng chỉ có thể ôm sát Trần Mạn Nhu:
"Ngủ đi, trẫm không đùa ngươi."

Không nghe thấy đáp lời, chỉ cảm thấy trước ngực như là bị bàn chải chà

hai cái, sau đó không có động tĩnh. Hoàng Thượng cũng chỉ đưa tay sờ sờ
tóc Trần Mạn Nhu, lập tức cũng nhắm hai mắt lại. Thời điểm sắp ngủ, mới
đột nhiên nhớ đến, hình như là chưa cho người thu thập giường, cũng
không tắm rửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.