"Nương nương, Quý phi nương nương có khả năng là hoàng tước hay
không?" Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt ở một bên nói thầm trong chốc lát,
tiến đến bên người Trần Mạn Nhu nói, Trần Mạn Nhu phiêu mắt liếc hai
nàng một cái, gật gật đầu.
"Nếu như mưu kế của Thục phi nương nương thực hiện được, Quý phi
nương nương đi qua đem tội chứng của Thục phi nương nương nói ra, vậy
Thục phi nương nương nhất định sẽ không hay ho, đến lúc đó nói không
chừng Nhị hoàng tử còn phải bị ôm đi. Nếu như mưu kế của Thục phi
nương nương không thực hiện được, Quý phi nương nương có thể thúc đẩy
một phen."
Tẫn Hoan nhỏ giọng nói, Trần Mạn Nhu khóe miệng co rút, đem ngôn
hành Dương quý phi hôm nay cẩn thận phân tích một chút, càng nghĩ càng
cảm thấy, nàng quả nhiên là lửa cháy đổ thêm dầu. Chẳng lẽ, nàng thật
đúng là tự cho mình làm hoàng tước?
Sâu trong lòng cảm thấy Dương quý phi này rình độ thật cao, Trần Mạn
Nhu cũng không tiếp tục suy nghĩ, dù sao chuyện này đã biết rõ ràng, rốt
cuộc người phía sau có phải Thục phi hay không, đối với nàng mà nói đã
không còn trọng yếu. Dù sao, nàng cũng không thể đi thẩm vấn cung nữ
của Thục phi, cho nên việc này cùng nàng đã không có bao nhiêu quan hệ.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trần Mạn Nhu liền cảm thấy bụng
một trận cô lỗ cô lỗ, thế này mới nhớ tới đã qua ngọ thiện một lúc, vội vàng
cho Đối Nguyệt đi chuẩn bị ngọ thiện. Sau khi ăn xong, Trần Mạn Nhu bắt
đầu lo lắng, làm cách nào làm cho Hoàng thượng cảm thấy, mình là bị hãm
hại.
Hồ phi hiện tại rất được sủng, tuy rằng thấy thái độ kia của Hoàng
thượng, bên trong sủng ái này đại khái có một nửa là giả, nhưng vạn nhất
Hoàng thượng nóng đầu một chút, nghe Hồ phi thổi gió bên gối xong, vậy
mình cho dù là vô tội, cũng sẽ không hay ho.