"Huệ phi yên tâm, đã có người đánh chủ ý tới trên người con nối dòng
của Hoàng thượng, bản cung nhất định sẽ tra ra chân tướng, cũng sẽ cho
ngươi một cái công đạo." Hoàng hậu vội vàng nói, nàng cũng không biết
chỗ nào kết băng, cho nên không dám tùy tiện đi phía trước, bị ngã ngược
lại là chuyện nhỏ, vạn nhất ngã vào trên người Huệ phi vậy có thể là
chuyện xấu.
"Ngươi lúc này còn có thể đứng dậy?" Hoàng hậu hỏi tiếp, Trần Mạn
Nhu cười khổ lắc đầu: "Nương nương, vài nha hoàn của thiếp, đều bởi vì
bảo hộ thiếp nên bị thương, chỉ sợ các nàng không có biện pháp đưa thiếp
đi trở về, còn thỉnh Hoàng hậu nương nương phái vài người đưa thiếp trở
về."
"Mộng Lưu, Vụ Diêu, Thu Hương, Đông Hương, bốn người các ngươi
đưa Huệ phi trở về." Hoàng hậu nghĩ nghĩ, liên thanh phân phó, lại bảo đến
đây vài tiểu cung nữ gác đêm, để cho các nàng đỡ vài người Tẫn Hoan Đối
Nguyệt.
Vốn Hoàng hậu còn muốn khai ân cho ngự y bắt mạch cho Đối Nguyệt
các nàng, chính là Trần Mạn Nhu vội vàng cự tuyệt: "Nương nương thiện
tâm, chính là quy củ trong cung không thể phá hư, thiếp tâm lĩnh hảo ý của
nương nương, cũng thay các nàng cám ơn nương nương quan tâm. Chỗ
thiếp còn có một chút thuốc trị thương tốt nhất, quay về cho các nàng dùng
là được."
Trần Mạn Nhu tuy rằng một lòng đi theo hướng ngây thơ, ngẫu nhiên có
chút ngốc, nhưng là ngày thường tuyệt đối là một người phi thường tuân
thủ quy củ, Hoàng hậu cũng biết điểm ấy, thấy Trần Mạn Nhu chối từ, cũng
chỉ nghĩ rắng nàng là không muốn phá hư quy củ trong cung, cảm thấy việc
Trần Mạn Nhu thức thời cũng càng vừa lòng: "Cũng nên như thế, chỗ bản
cung cũng còn một chút ngọc bích cao, quay về cho người đưa cho ngươi
đi. Bọn nha hòan của ngươi hôm nay coi như là lập công, Huệ phi nên hảo
hảo ban thưởng một chút mới được."