"Nương nương, Tứ điện hạ tỉnh lại không thấy ngài, đang cáu kỉnh đâu."
Trần ma ma vội vàng cười nói, lúc này Triệu ma ma đang ở trong phòng dỗ
Tứ hoàng tử, mấy đại nha hoàn Chấp Thư, Chấp Họa cũng đi theo vòng
quanh, còn Bạch cô cô dẫn đám người Tẫn Hoan cầm tiểu ngoạn ý ở một
bên trêu chọc Tiểu tứ, toàn bộ quần ma loạn vũ.
Trần Mạn Nhu khóe miệng co rút, đi qua bế Tiểu tứ: "Bảo bối ngoan đây
là làm sao vậy? Nhớ mẫu phi?"
Tiểu tứ thấy mẹ ruột đã trở lại, đưa tay túm tóc Trần Mạn Nhu, tiếp tục
gào hai tiếng, sau đó trong lúc Trần Mạn Nhu vỗ nhẹ thì ngừng tiếng khóc,
chính là lệ châu còn vương trên lông mi, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ
bừng, nhìn đặc biệt đáng thương.
Trần Mạn Nhu thân thủ nhu nhu hai má phấn nộn của Tiểu tứ: "Ngươi là
tiểu khóc bao, khóc lâu như vậy, có đói bụng không?"
Thân thủ sờ sờ bụng Tiểu tứ, thấy bụng nhỏ vẫn trướng trướng, thì biết
hắn đại khái là tỉnh lại liền uống sữa. Vì thế quay đầu khoát tay với mọi
người: "Được rồi được rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó đi thôi, đúng rồi,
Bạch cô cô, ngươi lại đây một chút."
Mọi người tản ra, còn Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt đi theo Trần Mạn
Nhu, Trần Mạn Nhu ngồi xuống mỹ nhân tháp, vừa lấy trống bỏi bên cạnh
đùa Tiểu tứ, vừa ra dấu ý bảo bảo Bạch cô cô cũng ngồi xuống: "Bạch cô
cô, lần trước bản cung nói qua, đến thời gian thì cho ngươi xuất cung, qua
vài ngày bản cung cầu Hoàng hậu nương nương ân điển, thì sẽ thả ngươi.
Chính là bản cung muốn hỏi một chút, ngươi có nguyện ý đi Thực Định
phủ hay không?"
Bạch cô cô xuất cung mục đích cuối cùng là lập gia đình, Trần Mạn Nhu
lúc trước cũng hứa hẹn sẽ tìm cho nàng một gia đình tốt, chính là rốt cuộc
Bạch cô cô tuổi cũng lớn chút, ở kinh thành sợ không phải dễ tìm như vậy,