"Thiếp cũng là đầu óc mê muội, thế nên nói chuyện mới không cân nhắc,
mong rằng Quý phi nương nương đừng cùng thiếp so đo." Thục phi liên tục
thở dài, Trần Mạn Nhu vội vàng để cho Đối Nguyệt đỡ nàng: "Bản cung
cũng không phải tức giận, tục ngữ nói, không bị người ghen tị đều là người
bình thường, bản cung tất nhiên là sẽ không cùng những người nói không
giữ lời so đo."
Khóe miệng Thục phi co rút, cúi đầu che khuất buồn bực trong mắt, bên
cạnh Đối Nguyệt lại không chỗ nào cố kỵ lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to,
lúc Thục phi ngẩng đầu liền thu trở về, tiếp tục bảo trì bộ dáng không chút
thay đổi.
"Là, Quý phi nương nương nói có lý. Từ xưa đến nay, còn không phải là
người có bản lĩnh mới có thể bị người đố kỵ sao?" Nhận thấy được nếu
không nói đến chính đề, đề tài sẽ bị càng đi càng xa, ngược lại lần này
Thục phi chọn lúc trước khi Trần Mạn Nhu mở miệng nói: "Thiếp lần này
đến đây, là có chuyện muốn cầu Quý phi nương nương hỗ trợ. Trong nhà
thiếp, còn có một không đệ đệ bất thành khí, năm nay vừa tròn mười sáu, vì
trong nhà hắn là ấu tử, thuở nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều lớn lên."
Trần Mạn Nhu nâng chung trà lên lại nhấp một ngụm, trước tiên là nói
về quan chức đại ca nhà mình, lại nhắc tới chuyện đệ đệ nhà nàng, chẳng
lẽ, đệ đệ nhà nàng phạm chuyện gì, vừa vặn phạm đến trong tay đại ca nhà
mình?
"Tiểu nhi tử củng đại tôn tử, là mệnh của lão thái thái, nếu là ấu tử, tự
nhiên là muốn càng sủng ái hơn một ít." Trần Mạn Nhu không mặn không
nhạt nói tiếp, Thục phi thở dài: "Thiếp cũng cảm thấy như vậy, huống hồ
gia đệ thuở nhỏ tính tình đơn thuần, là người lương thiện, cho nên cũng vẫn
chưa quản giáo hắn. Cũng không ngời, vẫn là để cho người ta chui chỗ
trống."