Thời gian hai tháng là rất nhanh, thời điểm Tiểu tứ rốt cục có thể rõ ràng
hô lên hai chữ phụ hoàng, Tiểu tứ cũng nên chọn đồ vật đoán tương lai.
Thời điểm mọi người đến không sai biệt lắm, Trần Mạn Nhu tự mình bế
Tiểu tứ mặc y phục giống như một cái đại hồng bao đặt trên thảm, trên
thảm bày đủ loại đồ vật dùng để chọn đoán tương lai, Tiểu tứ a miệng ngồi
ở sạp nhìn Trần Mạn Nhu cười.
"Con trai, bắt thứ ngươi thích." Trần Mạn Nhu khom người vừa đứng
vừa nói, Hoàng hậu cười lắc đầu: "Ngươi đứng chỗ này, sẽ ảnh hưởng Tiểu
tứ chọn đồ vật đoán tương lai, đến đây đứng bên người bản cung đi, Tiểu tứ
không cần gấp, cẩn thận chọn, xem thích cái gì liền lấy cái đó."
Hoàng thượng cũng đứng ở một bên, cười gật đầu: "Tiểu tứ rất rắn chắc,
Trần quý phi nuôi hài tử rất tốt."
Trần Mạn Nhu vội vàng khiêm tốn, tỏ vẻ đây là Hoàng thượng gien tốt,
không phải công lao của mình. Tiểu tứ thấy những người ngày thường hay
ôm mình lúc này đều không để ý tới mình, có chút sốt ruột, ngồi trên thảm
nghẹn một hồi, thanh thúy hô một câu: "Phụ hoàng!"
"Ai." Hoàng thượng vội vàng lên tiếng, rất ngạc nhiên Tiểu tứ mới một
tuổi trắng trẻo mập mạp, Trần Mạn Nhu nhìn thấy ánh mắt Dương quý phi
ở bên cạnh tối lại, vội vàng nói: "Hoàng thượng, ngài đừng lên tiếng với
hắn, chậm trễ nữa buổi chiều, giờ lành chọn đồ vật đoán tương lai giờ lành
đều phải bỏ lỡ."
Hoàng thượng cũng lui lại phía sau mấy bước, Tiểu tứ thấy không có
người để ý đến hắn, đơn giản quay đầu bò bò qua bên kia, quay người lại,
liền phát hiện phía sau không hề thiếu vật nhỏ, nhìn rất ngạc nhiên. Lại vừa
thấy, ôi, có cái quen thuộc, ngày thường sau khi mình cầm thứ này nương
đều hôn hôn một cái để thưởng còn có các loại thức ăn ngon!