Tần vương là người hiếu thuận, thái phi nước mắt lưng tròng nghẹn ngào
chỉ trích, hắn quỳ gối trước mặt thái phi ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
- Mẫu phi đừng nóng vội, người từ từ nói.
- Tạm thời không nói tới thân phận y nữ của nàng, chỉ nói hiện tại, chữa
khỏi cho thái tử điện hạ sẽ có người vui kẻ sầu, ngươi đừng quên, trước kia
ngươi nói thế nào với ta? Vương phủ muốn phú quý trường tồn, không thể
trộn lẫn vào vòng đoạt đích, Tần vương phủ phải tìm cách thoát thân, hết
thảy đều nghe hoàng thượng an bài. Cho nên ngươi bắt A Trạch điệu thấp,
hành sự tầm thường, ngươi để các nhi tử còn lại tiến vào con đường làm
quan, tăng cường căn cơ cho vương phủ, chính ngươi cũng vứt bỏ nhân
mạch mà phụ vương ngươi lưu lại cho ngươi, toàn lực hướng về phía văn
thần.
- Những lời này ngươi đã quên rồi sao?
- Nhi tử không dám quên.
- Không dám quên? Ta thấy ngươi bị nàng mê hoặc đến nổi không còn
nhớ bản thân là Tần vương điện hạ, không còn nhớ bản thân còn có mẫu
thân, một khi ngươi có gì bất trắc, ngươi nói xem ta phải dựa vào ai? Tôn
tử có tốt, cũng không bằng ngươi, ngươi hiểu chưa?
- Nhi tử hiểu rõ.
- Một khi bệnh tình của thái tử điện hạ chuyển biến tốt đẹp, hoàng hậu
nương nương cũng sẽ không cảm kích nàng, tuy nàng giảm bớt bệnh tình
của thái tử, nhưng trước kia nàng vẫn luôn dấu diếm bản thân am hiểu y
thuật, mà hoàng hậu nương nương còn nhìn thái tử chịu khổ nhiều năm, vài
lần thiếu chút nữa liền…
Thái phi khó có lúc thông minh thế này, phân tích sự mâu thuẫn mà
hoàng hậu nương nương đối với Tần vương phi, nói có sách mách có