Thấy thái hậu kiên định, thái quân không dám nhiều lời, lau nước mắt,
thở dài nói:
- Thần phụ nghe người, chuyện này...Cứ như vậy đi.
- Hiện giờ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, chỉ là, nếu Triệu Đạc Trạch
đã biết chuyện này, ngươi cũng có thể đau sủng Triệu Đạc Dật nhiều hơn,
gần đây A Trạch bận rộn công vụ, hơn nữa ai gia nhìn hắn cũng rất tiến bộ,
sẽ không vì ngươi yêu thương Triệu Đạc Dật mà khó chịu, huynh đệ bọn họ
cùng đồng tâm, sẽ bảo vệ Tần Vương phủ một đời phú quý.
- Thần phụ nhớ kỹ, tương lai tiền đồ của Dật nhi, cầu thái hậu nương
nương lo lắng.
- Ai gia sẽ xem hắn như đích tằng tôn mà đối đãi, danh phận có chút thua
thiệt, nhưng trong lòng ai gia, hắn cùng A Trạch giống nhau, không có vị trí
Tần vương thế tử ràng buộc, đối với Triệu Đạc Dật mà nói cũng không phải
là chuyện xấu. Không chừng tương lai sau này hắn sẽ tạo ra thành tựu, hắn
bái được danh sư, lại được Tần vương coi trọng, hoàng thượng…Cũng sẽ
không khó xử hậu bối.
- Nương nương nói đúng.
Nhìn vẻ mặt của thái quân giống như đã hoàn toàn buông bỏ ý đồ vạch
trần chân tướng.
Gần đây thái hậu vì bệnh tình của thái tử làm cho đau đầu, cũng không
chú ý thần sắc biến hóa của thái quân quá nhiều.
- Khởi bẩm thái hậu nương nương, bệnh tình của thái tử điện hạ chuyển
biến xấu, hoàng hậu nương nương thỉnh người đi Đông Cung.
- Ai.