- Nàng có gì ủy khuất? Thứ nữ gả cho ngươi, nàng có bao nhiêu phúc khí
a.
- ...Ta là đích tử sao? Vừa không phải đích tử, cũng không phải thứ tử,
không chỉ thân phận xấu hổ, còn có rất nhiều phiền toái, tổ mẫu oán ta, phụ
vương không để ý tới ta, chỉ có người vẫn đối xử với ta giống như trước
kia.
- Dật nhi.
Tần vương phi cảm động, trấn an nói:
- Hết thảy sẽ có một ngày, hoàng thượng sẽ hiểu nỗi khổ của ngươi,
Dương gia…Chờ ngoại tổ mẫu của ngươi thanh tỉnh lại, có lẽ sẽ tốt hơn
một chút.
- Không tốt lên được, đại cữu mẫu đã quyết định dựa theo lời ngoại tổ
phụ đem thái quân đưa vào chùa miếu.
- Đó là ngoại tổ phụ của ngươi nói? Hay chỉ là Khương nhị gia trả thù
mà thôi.
- Ở trong mắt thế nhân, hắn chính là Nguyên Soái.
Triệu Đạc Dật cũng cảm thấy đem ngoại tổ mẫu tới chùa miếu là quá tàn
nhẫn, hắn lại không có lý do gì nói ra, tuy hắn là ngoại tôn của Dương Soái,
nhưng gần hai mươi năm không ở cùng Dương gia, lúc này hắn lại vì thái
quân mà ra mặt thật sự không thích hợp.
- Dương Gia Bảo đâu? Hắn không nói gì?
- Hắn bị Khương nhị gia dẫn đi rồi.
Trong mắt Triệu Đạc Dật ẩn hiện hâm mộ: