Mười mấy năm sớm chiều tương ái, như tri kỷ tình nùng ý mật, sao Tần
vương nỡ buông?
Tần vương đặt tay lên vai Tần vương phi, vừa định nói chuyện, Tần
vương phi ngã đầu vào lòng Tần vương, nghẹn ngào nói:
- Người có biết thiếp có bao nhiêu ủy khuất? Người oán giận thiếp gạt
người, thiếp không dám oán trách vương gia, nhưng sao người không nghe
thiếp giải thích? Thiếp từ nhỏ thân thể đã không tốt, có câu nói bách bệnh
thành lương y, vì giảm bớt thống khổ, thiếp đọc mấy quyển y thư...
Tần vương phi buồn bã tự giễu:
- Có lẽ là thiên phú, rõ ràng y thư trúc trắc khó hiểu, thiếp lại dễ dàng
tiếp thu, thiếp biết địa vị y nữ không cao, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ trị
bệnh cứu người, chỉ muốn dùng một chút y thuật hỗ trợ người thân cận,
thiếp chưa bao giờ nghĩ sẽ hại người, càng không nghĩ sẽ hại vương gia.
Tần vương siết chặt cánh tay, Tần vương phi khẽ thở dài nhẹ nhõm, tuy
bắt đầu không thuận lợi, nhưng kết quả tốt là được.
Tần vương phi khẽ nâng mặt, nước mắt như trân châu rơi xuống.
- Thiếp đối với vương gia như thế nào, người không cảm giác được sao?
Thiếp có khi nào hại người?
- Vương phi...
- Thiếp chịu ủy khuất trừ người không tin thiếp ra, còn có chính
là...Chính là không biết ai đem tin tức thiếp hiểu biết một chút y thuật nói
cho hoàng hậu nương nương, thiếp cũng biết thiếp khiến vương gia mất thể
diện, nhưng hoàng hậu nương nương gọi tam tử vào Đông Cung, trên danh
nghĩa làm bạn bên người thái tử điện hạ, nhưng thực tế là bị giữ làm con
tin, thiếp vì tam tử nào dám không tận tâm tận lực? Thiếp buồn khổ, sợ hãi