Tính tình huynh trưởng, nàng rất rõ, nhưng cũng không chịu nổi hắn năm
ngày ba bữa giày vò!
- Nhị thiểu gia vẫn chờ tiểu thư... Người bớt giận, nếu chuyện này để nhị
lão gia biết, không biết nhị lão gia ra sẽ làm ra chuyện gì nữa... Tuy nhị lão
gia cũng không quá quan tâm...
Mạt Lị nói câu này là muốn nhắc nhở Khương Lộ Dao, tuy phụ thân
nàng toàn đem chuyện phiền phức quăng cho nàng.
Nhưng chính hắn cũng là đại phiền toái, có khi hắn sẽ nóng đầu tự mình
ra trận... Vì hắn, chuyện bé xé ra to không thể vãn hồi.
Một vị ca ca hoàn khố, Khương Lộ Dao còn có thể cắn răng ứng phó.
Nếu thêm một lão nam nhân vĩnh viễn ở thời kỳ trung nhị, Khương Lộ
Dao sẽ sụp đổ mất.
Bởi vậy, dù có lúc nàng nói là oán hận phụ thân đại nhân mặc kệ mọi
chuyện, nhưng ở trong lòng Khương Lộ Dao lại âm thầm may mắn vì hắn
không quan tâm.
Khương Lộ Dao cũng không nói gì nữa, tĩnh lặng trầm ngâm một lúc
mới nhấc bút lông lên bắt đầu viết.
Một đám chữ thanh tú ngay ngắn viết lên tờ giấy Tuyên Thành... Xuyên
qua đã ba năm, dù Khương Lộ Dao viết chữ bằng bút lông không quá đẹp,
nhưng cũng có thể xem.
Nàng đọc một lượt, đợi cho mực khô, đưa thư cho Mạt Lị:
- Sai người lập tức đưa tới Triệu vương phụ, giao cho nhị vương tửỉ
Càu nhị vương tử xin Triệu vương tha thứ không dễ được, nhưng nhờ
hắn chuyển cho Triệu vương một phong thư sẽ không quá khó khăn.