Triệu Đạc Trạch nhìn theo cánh tay Dương Gia Bảo, thấy rõ người đó,
nhăn chặt mày, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng:
- Nhị đệ như thế nào lại đến nơi này?
Vẻ mặt Triệu Đạc Dật tươi cười ôn nhuận, giống như nắng ấm vô hại, ấm
nhân tâm, Dương Gia Bảo nháy đôi mắt:
- Hắn cũng là biểu ca sao?
- Ngươi là?
- Ta là Dương Gia Bảo.
Triệu Đạc Dật sửng sốt một hồi, cầm điểm tâm trong tay đưa tới trước
mặt Dương Gia Bảo, cười nói:
- Nhìn xem, ngươi thích chứ?
- Hắn không thể dùng quá nhiều, dạ dày không tốt.
Triệu Đạc Trạch đoạt điểm tâm trong tay Dương Gia Bảo, thuận tiện đem
biểu đệ kéo đến bên người, theo bản năng hắn cảm giác được nguy hiểm…
Hắn không nên hoài nghi nghi kỵ Triệu Đạc Dật, nhưng đối mặt cùng
thứ đệ hoàn mỹ tuấn tú, Triệu Đạc Trạch rất khó bảo trì bình tĩnh.
- Ngươi như thế nào lại đến?
Có phải hắn theo dõi mình? Có phải Triệu Đạc Dật cũng để ý nhân mạch
của Dương gia?
- Ta ra cửa vì mẫu phi tìm chút son phấn, thuận tiện mua một ít điểm tâm
cho bọn đệ đệ.
Đôi mắt Triệu Đạc Dật thanh triệt, ảnh hiện một mảnh chân thành.