Hôm nay chẳng hiểu sao mà cô không hề cảm thấy mệt mỏi, còn bảo
Thẩm Bình chơi đánh cầu với cô thêm một lúc nữa.
Vân Vy phát một quả cầu sang, chẳng may đập trúng vào cánh tay
Thẩm Bình. Cuối cùng Thẩm Bình đành phải đầu hàng, mệt mỏi than vãn: -
Hài… Vân Vy à, nếu như em muốn trút giận thì cũng phải để cho anh biết
tại sao chứ?
Cuối cùng thì cô cũng bỏ cái vợt trong tay xuống: -Anh đưa em về nhà
đi!- cô thực sự muốn về nhà để đánh một giấc. Có lẽ sau khi tỉnh dậy cô sẽ
đủ tỉnh táo để đối mặt với tất cả. Cô cảm thấy đôi mắt của Giang Nhan
giống như vầng trăng ở dưới đáy biển. Cô cứ mải mê đuổi theo cái vầng
trăng ấy để rồi từ từ chìm xuống biển: -Giang Nhan, xin lỗi anh!
Anh nhìn cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng với anh: -Đến
giờ tôi mới phát hiện ra có làm thế nào tôi cũng không thể quên được!- kể
cả là quá khứ hay hiện tại, cuộc đời của cô đã không thể không có anh:
-Đây đã là giới hạn chịu đựng của tôi rồi, thật sự đã đi đến giới hạn rồi!-
mọi thứ như mờ đi trước mắt cô: -Vì vậy, đừng đòi hỏi tôi quá nhiều nữa!
Cô đã nằm mơ, mơ thấy cô và Giang Nhan cùng đi ăn kem. Đủ các
loại kem bày khắp mặt bàn, hai người cùng thi xem ai ăn nhanh hơn. Cô
xúc từng thìa kem rất to cho vào miệng, cuối cùng đã ăn nhanh hơn Giang
Nhan hẳn một viên kem và đắc chí tiến hành hình phạt với anh. Cô co ngón
tay giữa lại, búng mạnh lên trán anh. Kết quả là anh đã né được, thế là hai
ngươi lại rượt đuổi nhau khắp nơi, từ trong cửa hàng kem chạy ra ngoài
đường lớn. càng chạy càng nhanh, cô không thể nào đuổi kịp anh. Cô hốt
hoảng gọi tên anh nhưng có gọi thế nào anh cũng không chịu dừng lại. Mãi
cho đến lúc cô tức phát khóc anh mới chịu dừng bước cahan. Anh nhướn
mày, nghiêm túc nói với cô: -Vân Vy, anh phải đi rồi, anh phải đi trước em
rồi!