lên nỗi đau đớn không thể kìm nén, ánh mắt mơ hồ như người đang trong
một giấc mộng; khi anh cất tiếng nói chuyện với cô, anh phát hiện ra khóe
mắt cô long lanh những giọt nước mắt. Điều quan trọng là, anh phát hiện ra
một sự thực cực kì đáng sợ, đó là khi nghe thấy cô gọi anh là Giang Nhan,
bác sĩ Giang, trong lòng anh vô cùng vui vẻ. Cô cảm thấy đôi mắt của
Giang Nhan giống như vầng trăng ở dưới đáy biển. Cô cứ mải mê đuổi theo
cái vầng trăng ấy để rồi từ từ chìm xuống biển: -Giang Nhan, xin lỗi anh!
Anh nhìn cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng với anh: -Đến
giờ tôi mới phát hiện ra có làm thế nào tôi cũng không thể quên được!- kể
cả là quá khứ hay hiện tại, cuộc đời của cô đã không thể không có anh:
-Đây đã là giới hạn chịu đựng của tôi rồi, thật sự đã đi đến giới hạn rồi!-
mọi thứ như mờ đi trước mắt cô: -Vì vậy, đừng đòi hỏi tôi quá nhiều nữa!
Cô đã nằm mơ, mơ thấy cô và Giang Nhan cùng đi ăn kem. Đủ các
loại kem bày khắp mặt bàn, hai người cùng thi xem ai ăn nhanh hơn. Cô
xúc từng thìa kem rất to cho vào miệng, cuối cùng đã ăn nhanh hơn Giang
Nhan hẳn một viên kem và đắc chí tiến hành hình phạt với anh. Cô co ngón
tay giữa lại, búng mạnh lên trán anh. Kết quả là anh đã né được, thế là hai
ngươi lại rượt đuổi nhau khắp nơi, từ trong cửa hàng kem chạy ra ngoài
đường lớn. Giang Nhan càng chạy càng nhanh, cô không thể nào đuổi kịp
anh. Cô hốt hoảng gọi tên anh nhưng có gọi thế nào anh cũng không chịu
dừng lại. Mãi cho đến lúc cô tức phát khóc anh mới chịu dừng bước cahan.
Anh nhướn mày, nghiêm túc nói với cô: -Vân Vy, anh phải đi rồi, anh phải
đi trước em rồi!
Cô thở hổn hển không ra hơi, mắt không dám chớ lấy một cái, chỉ sợ
mình vừa chớp mắt anh sẽ biến đi mất: -Giang Nhan ơi….- cô gọi tên anh
nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa dần. Cô không biết làm
sao đành móc điện thoại trong túi ra, liên tục áp vào tai gọi. Con búp bê
trên móc treo điện thoại cứ đập vào mu bàn tay cô, đó là cái móc chìa khóa