HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 2: BÓNG TỐI - Trang 166

biết được mấy hôm nay chỉ có mình cậu ta ở trong văn phòng nhàm chán
thế nào, Bạc Cận Ngôn không ở đây, sẽ không có vụ án. Cậu ta dường như
hack toàn bộ hệ thống đến ba bốn lần, nhân sinh cô độc tịch mịch. Cho dù
ánh mắt dán chằm chằm vào màn hình, nhưng khóe mắt lại không ngừng
liếc bọn họ.

Bạc Cận Ngôn cởi áo khoác, treo lên giá, xắn tay áo, đi pha cà phê. An

Nhan: "Cho tôi một ly."

Bạc Cận Ngôn: "Tôi chỉ pha cho Giản Dao. Bản thân cậu không có tay

sao?"

Giản Dao ngồi xuống bàn làm việc, lập tức quát: "Cận Ngôn, anh pha

cho cậu ấy một ly đi, tiện tay làm luôn."

Bạc Cận Ngôn không nói nữa. An Nham mỉm cười. Một hộp bánh hoa

đào được đưa đến trước mắt cậu ta, Giản Dao cười nói: "Sao cậu lại thích
đồ ngọt như vậy?"

An Nham mở ra, lấy một miếng bỏ vào miệng: "Cám ơn chị dâu."

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh cười, lẩm bẩm: "Tôi không thích ăn đồ ngọt."

An Nham ném cả hộp bánh vào trong ngăn kéo. Tiếng chuông báo giờ

làm vang lên, mùi cà phê thoang thoảng tràn ngập căn phòng. Ánh mặt trời
yên lặng chiếu từ cửa sổ, lại là một ngày yên bình mà náo nhiệt. Không có
án mạng, Bạc Cận Ngôn xem hồ sơ; Giản Dao viết phân tích báo cáo vụ án
ở thành cổ; An Nham thống kê số liệu tội phạm mới nhất năm nay.

Đầu năm nay phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt của Bộ công

an mới được thành lập. Sau khi Bạc Cận Ngôn về nước điều tra hàng loạt
vụ án lớn, do đó cấp trên bố trí tổ này cho anh. Giản Dao và An Nham
được coi là trợ lý của anh, thân phận tạm thời đều được coi là cảnh sát.
Bình thường khi hành động, Cục công an sẽ phái một đội cảnh sát phối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.