HÃY TẮT ĐÈN VÀ ĐỌC - Trang 111

Mà này, em không mệt sao, còn đau cổ nữa không? Chị xin lỗi vì lúc

nãy đã hơi chậm chân, suýt nữa thì nhát dao đâm vào người em rồi. Chị lúc
đó quờ tay tìm vũ khí trong cái bụng bầu, ai dè chiều hôm qua ăn no quá,
mãi mà không tháo ra được, đành dùng tay không hạ chúng, haha. Xin lỗi
em nhé.

Tôi nghe chị công an – y tá xinh đẹp cười lên mà thấy mặt mình méo

xệch. Suýt chút nữa thì tôi tiêu đời rồi, chỉ vì lý do chị ... ăn quá no. Nhưng
còn may, tôi còn lành lặn, vẫn còn được ngồi đây nghe chị kể chuyện, chứ
không phải là xuống dưới âm phủ gặp cô y tá bị sát hại loa để biết đầu đuôi
câu chuyện.

***

Mặt trời đã ửng hồng. Khắp bệnh viện trong buổi sáng này, dường như

đã thoát khỏi u uất và muộn phiền của những chuyện đáng sợ trước kia để
vươn mình thoải mái, trở về với bầu không khí nhẹ nhàng vui tươi. Đêm
qua, khi trò chuyện với chị công an xong, chị giục tôi hãy ngủ một chút, chị
sẽ yêu cầu bệnh viện trả tôi về nhà sớm, những ngày vừa qua trong bệnh
viện đã khiến tôi khiếp sợ nhiều lắm. Nghe chị nói vậy, tôi mới yên tâm
chợp mắt.

Ngoài cửa sổ, tất cả như được gột rửa, đầy trong lành và dễ chịu. Tôi

quờ tìm điện thoại, thấy mẹ nhắn tin từ 6h sáng: "Duy thích ăn gì để mẹ làm
nào?". Tôi tủm tỉm cười, trả lời: "Cái gì cũng được mẹ ạ, miễn sao không
phải là ...". Chưa kịp soạn xong tin nhắn, đã có tiếng mở cửa và giọng mẹ
tôi phấn khởi nói dõng dạc:

- Duy dậy chưa nào, chuẩn bị về nhà thôi. Tiêm một mũi sáng nay là

được về nhé. Ăn cháo đi con, mẹ cả sáng làm cho con đó!

- Khôngggggggggggggggg – Tiếng tôi hét toáng lên đầy khiếp sợ, cơn

ác mộng mang tên "cháo" này thậm chí còn ám ảnh hơn cả bóng đè và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.