thể dựa vào bản thân mình, và cậu bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi đây.
Có một cửa sổ nhỏ, và ở trên cửa hầm mộ. Thật không may, nó lại quá
cao so với cậu bé. Nhìn quanh hầm mộ, cậu ta quyết định dùng những quan
tài. Cậu xếp chúng chồng lên nhau, sao cho nhờ chúng, cậu có thể với tới
cửa sổ.
Sau khi xếp chúng dựa vào cửa, cậu bé bắt đầu trèo lên chúng, cậu cố đi
thật cẩn thận, sao cho không bị trượt chân. Chỉ khi cậu nghĩ kế hoạch của
mình đã ổn, cậu đặt từng bước chân lên nắp quan tài, và gỗ không chịu
được cân nặng của cậu. Chân cậu trượt vào trong một quan tài, và cậu cảm
thấy đau nhói ở chân mình.
Cậu kêu lên đau đớn, chắc đó là mảnh vỡ của quan tài rồi, nó đã đâm
qua da cậu. Các quan tài bắt đầu lắc lư và trong một khoảnh khắc kinh
hoàng, cậu nghĩ cậu sẽ mất thăng bằng và ngã xuống sàn đá hầm mộ.
May mắn thay, cậu đã bám được vào cửa sổ. Cậu có thể cảm thấy máu
đang chảy. Kệ những cơn đau, cậu bám mình vào cửa, và bắt đầu dùng chân
đẩy mình lên đẻ giải thoát mình khỏi đây.
Cậu bám vào cửa sổ, dùng hết sức bình sinh và chui qua cái lỗ bé tẹo ý.
Cậu rơi ra ngoài và bò đến nhà người phụ trách cậu.
May mắn thay, ông ta có đi ra ngoài và nhìn thấy cậu bé trong hoàn cảnh
thảm hại. Ông mang cậu đến bệnh viện.
Sau khi bác sỹ đã cầm được máu, ông bắt đầu xem xét những vết thương
của cậu.
"Sao cháu bị dính thương vậy?", ông hỏi.
"Cháu bị mấy mảnh gỗ đâm vào", cậu bé nói.