HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 235

16

Trong buổi tối trước tạnh ráo sau mưa rào, Lâm Tinh phát hiện mình có
được niềm vui trọn vẹn trong tòa biệt thự Kinh Tây, kể cả bữa ăn tối đầu
tiên tại nhà họ Ngô và mấy lời chúc mừng của ông Thiên, thậm chí cả
những cảm nhận chân thật của cô đối với niềm hạnh phúc trong đời. Nhưng
sau khi cô trở về nhà, bỗng tất cả trở thành xa vời, bất định, trở nên mất giá
bởi biểu hiện mập mờ của Ngô Hiểu. Cô không thể không hoang mang và
khó xua nổi bóng đen tâm lý, suy nghĩ mọi tình tiết thật giả trong buổi tối
nay, phải chăng những thứ cô được chỉ là mấy con số bất thành qua một vụ
giao dịch?

Cái vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt Lâm Tinh buộc Ngô Hiểu phải nói rõ sự
việc: “Cứ coi như việc này anh nhờ em. Bố anh bây giờ cũng là bố em, bố
có khó khăn chúng ta phải giúp.”

Lâm Tinh nói: “Em đâu có nói không? Sáng hôm trước em đã đồng ý giúp
rồi. Em muốn biết rõ, bố đột ngột thừa nhận em, tiếp nhận em, phải chăng
vì việc đó?”

Bởi có bóng đen, nên sự việc đối với Lâm Tinh càng ngày càng trở thành
chuyện đen tối. Nhưng dưới con mắt Ngô Hiểu, quan hệ giữa người và
người phải là hỗ trợ, giúp nhau. Bạn đối tốt với người, người sẽ tốt lại với
bạn. Dẫu rằng Lâm Tinh giúp bố của Ngô Hiểu mà thay đổi cái nhìn của
ông đối với cô cũng là lẽ thường tình ở đời, cũng là sự trao đổi tình cảm
bình thường giữa cha mẹ con cái, không có gì đáng ngạc nhiên. Lâm Tinh
truy hỏi ráo riết đến tận cùng khiến cho Ngô Hiểu không thể chịu nổi: “Bố
anh là người kinh doanh, đã quen nói năng như vậy rồi. Nếu em xét nét câu
chữ thì ở đời này không còn ai tốt nữa.”

Lâm Tinh không tranh luận tiếp, giữ không thoải mái. Bây giờ cô phải cố
tránh cãi cọ với Ngô Hiểu, nhất là những lúc đề cập chuyện có liên quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.