HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 361

“Không biết, anh ấy cứ chơi xong là đi ngay. Chúng tôi cũng không quan
hệ với anh ấy.”

“Anh ấy người thế nào?”

“Dáng cao cao, đẹp trai.”

Lâm Tinh không biết mình đã kết thúc câu chuyện với người điều hành sân
khấu thế nào, có thể ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không, và cứ vậy tất
tưởi bỏ ra khỏi quán bar “Về Nhà”, vẫy một chiếc taxi, lên xe, vội vã nói:

“Hộp đêm Đức Châu.”

Cô không biết cái hộp đêm ấy tên là Đức Châu, thủ phủ tỉnh Sơn Đông hay
là Đức Châu

[2]

nước Mỹ. Cũng may, hộp đêm ấy không xa bar “Về Nhà”,

chỉ cách mấy con phố ngắn. Ở đây đông vui hơn bar “Về Nhà”, hai bên
đường đậu đầy ô tô. Lâm Tinh bất ngờ, vừa vào đến cửa hộp đêm rất hoa
lệ, bỗng nghe thấy tiếng saxophone vui vẻ nhẹ nhàng từ trong vang ra. Cô
sững sờ hồi lâu mới xác nhận đấy chính là những âm thanh mà biết bao
đêm ngày khổ tâm kiếm tìm. Trái tim cô tưởng như không chịu đựng nổi
nỗi kích động bất ngờ, da thịt tê dại như bị điện giật. Cô muốn hoan hô, lại
muốn đứng im, lòng những hoang mang bối rối, khiến chân bước không
vững.

Lối vào phòng ca nhạc bị một bức tường người chắn lại, chứng tỏ bên trong
đã đầy người. Chỉ có thể một người ra mới có một người vào, hai người ra
hai người vào. Cô cố chen, bất chấp người đằng sau rầy la, dù sao thì cũng
rầy la bằng tiếng Thượng Hải, cô nghe không hiểu. Ở đây những khuôn mặt
con gái xinh đẹp không dễ bị người khác xem thường. Những người xếp
hàng phía trước rất vui vẻ nhường chỗ cho cô. Nhưng khi vào được phòng
ca nhạc thì tiếng kèn saxo kích động lòng người không còn và người biểu
diễn cũng đã đi mất. Các loại đèn trên trần nhà đang nhấp nháy khởi động,
không biết một nơi nào đấy trên đầu, cũng bắt đầu phát ra những âm thanh
khàn khàn. Một DJ người da đen dùng một thứ tiếng Anh quái dị đang khua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.