HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 172

Nhưng đến một cánh cửa, nó sững lại hít phía dưới rồi sủa lên những tiếng
rền rĩ, nghe tiếng rên ri tru tréo đau đớn như thể nó đang kêu trước lúc chết.

Hoàng hậu đi qua nhanh nhưng chỉ được vài bước bà phải dừng lại vịn vào
tường, hai người phụ nữ lại gần và trở nên bất động.

- Con chó nhỏ Black đuổi theo họ.

- Thế nào?- Một giọng kêu to - Bà ta có xuống hay không?

- Chúng tôi đây rồi - Lính dẫn đường đáp.

- Đi thôi! Hoàng hậu gắng gượng nói.

Khi bà xuống chân cầu thang, tiếng trống gọi lính gác vang lên không phải
để xếp hàng danh dự mà báo hiệu canh phòng cẩn mật và cũng để chứng tỏ
sự cẩn trọng, bà sẽ không thể trốn được.

Cánh cửa lớn nặng nề mở ra. Ba phạm nhân bước ra sân. Họ đi nhanh ra
vườn tường bao của khu sân vẫn còn đầy những lời tục tĩu và những bức
tranh thô lỗ do đám lính nô nghịch vẽ về họ.

Thời tiết hôm ấy rất đẹp, ánh nắng mặt trời còn dịu dàng dễ chịu. Hoàng
hậu đi dạo khoảng bốn mươi lăm phút. Mười một giờ kém mười lăm, bà lại
gần nhà ăn nơi có một người phụ nữ tên là Plumeau bán thịt lợn, rượu vang
và nước cho binh lính.

Hoàng hậu bước đến ngưỡng cửa, chuẩn bị vào ngồi nhờ thì nhận ra tên
bán giày Simon đang ngồi ăn trưa. Hắn là một trong số những kẻ thù thô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.