HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 248

Viên đại tá thúc ngựa và chìa tay để ngăn anh nhưng Charles đã rút súng ra.

- Dừng lại, đã thoả thuận là không ai chạm vào tôi. Tôi sẽ chết một mình
hay chết cả ba, tuỳ ông chọn.

Viên đại tá dừng lại rồi lùi xuống.

- Chúng ta đi tiếp - Anh tôi nói.

Quả nhiên anh vẫn bước tiếp. Mắt tôi, tai tôi dán vào con người vô cùng
yêu mến ấy. Tôi không quên một từ nào, một cơ động nào của anh. Tôi nhớ
lại những gì Charles đã viết cho Cadoudal khi anh từ chối để tôi đến chỗ
ông ấy vì anh sẽ dành tôi cho việc thay thế anh ấy và báo thù cho anh.

- Tôi thầm thề nguyện sẽ làm tất cả những gì mong đợi tôi.

Thỉnh thoảng một ánh mắt lại hướng về tôi như muốn nhắc nhở điều đó.
Anh Charles vẫn bước đi, máu rịn ra từ vết thương loang lổ.

Đến chân máy chém, Charles rút dao ra rồi đâm tiếp lần thứ hai. Nhưng anh
vẫn đứng được.

- Sự thật - Anh kêu lên man dại -Tôi phải chịu thể hình như thế.

Đám lính kéo ba cái xác Valensolles, Jahiat và Ribier xuống xe. Hai người
đầu đã chết hẳn, hai cái đầu nghẹo xuống không còn chảy giọt máu nào
nhưng Ribier vẫn còn rên. Anh ấy còn sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.