HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 159

này cho nhiều bạn nhưng không ai tin. Nhiều người còn bảo mình bị... ma
ám. Mình cười một mình, bị người ám thì có...

An ngước lên nói với Bình giọng cay cú: Cậu thấy có buồn cười không,

mới gặp người ta có một lần ở dưới nước, chẳng biết mặt mũi người ngợm
ra sao, mà đã dám tự thú bị người ta ám.

Bình cười:
- Cậu không biết có những cú sét ái tình à?
An cãi:
- Dẫu là cú sét hay cú gì đi nữa cũng phải có cơ sở chứ. Đằng này Hoa

đang đối diện với một con số không!

Bình lại cười:
- Thôi An đọc tiếp đi. Chắc còn nhiều chuyện lạ nữa.
An đọc tiếp:
- Ôi, tối hôm đó nếu không gặp chàng thì số phận mình sẽ ra sao nhỉ.

Thật là lạ lùng, cho tới bây giờ sau gần một tuần mình vẫn chưa hết cảm
giác bàng hoàng mỗi lúc nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó. Người đó là ai?
Ma quỷ hay thần linh? Dầu là ở thế giới nào thì “bạn ấy” cũng là ân nhân
của mình. Một ân nhân giấu mặt giấu tên, mình thèm đánh đổi bất cứ thứ gì
để biết mặt con người vừa xa cách vừa rất gần gũi đó. Nhưng sao mình vẫn
cứ nghĩ người đó vẫn có dáng người, bộ mặt thế này, đôi mắt, sống mũi và
cái mồm như thế này. Con người đó phải đúng như mình nghĩ?

10 - 7: Vẫn không thôi nghĩ tới anh chàng, vết thương hôm đó nay đã

lành chưa? Vậy là anh ta cùng vết thương và bàn tay biệt tích không để lại
một dấu vết gì cả. Ngoài một nỗi mơ hồ luôn ám ảnh trong lòng mình.

An ngừng đọc ngước lên nói với Bình đang chăm chú nghe:
- Bình thấy có sợ không? Rõ ràng không biết mặt mũi hình dáng người ta

ra sao mà đã mơ với mộng.

Bình cười an ủi bạn.
- Thế mới là con gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.