nhau.
- Hắn còn làm mình bật cười hơn nữa cơ lúc hắn đeo lên người hắn đủ
cả bộ lụa là, đủ cả bộ hạt cườm, người bạn gái anh ta trả lời.
- Hạt châu báu đấy chứ! Em thích có chỗ châu báu ấy quá đi, chứ còn gì!
- Em mà có ấy à, thì em cố tình đánh mất đi, để được báo chí nói đến, và
thế là được trở thành một ngôi sao. Thế còn anh, anh nghĩ gì về người dân
bảo hộ của chúng ta nào ?
- ích cho chúng ta lắm đấy. Cái lò ở Găngbe đã bán rồi. Cái rương của
Hêra Miếcten cũng đã thanh toán rồi. Vụ án người bị chặt ra từng khúc thì
không thu hút được công chúng lắm vì không thuộc giới thượng lưu. Và thế
là cái kho giải trí của chúng ta
1)
sắp cạn ráo như B.Đ.D
2)
vậy. Nhật báo
chẳng còn cái gì để bôi bác lên giấy cả. Đúng lúc đó thì ...
- Đổi xe ở đây chứ
3)
anh yêu ơi ?
- Không, ga sau. Đúng lúc đó thì có một anh vua đến với
chúng ta
- Em thì em thích Sáclô
1)
hơn. Với lại, vua, thì tốn lắm.
- Đâu có! Thế em còn nhớ buổi dạ hội thuộc địa ở nhà hát ca vũ đấy chứ
? Phải trả những nghìn rưởi phrăng để xem vợ lẽ nàng hầu vua Cao Miên,
xem tụi làm trò leo trèo nhào lộn của sư thánh xứ Cônggô
2)
; hôm nay thì
chúng mình có mất tí tiền nào đâu mà được xem vua đang ngay cạnh ? Nghe
nói ông bầu Nhà hát Múa rối
3)
có định ký giao kèo thuê đấy....
Tàu đỗ, cặp trai gái bước xuống, mắt cứ liếc nhìn trộm tôi, và tôi thì
buồn cười quá, bỗng đâm ra nghĩ, và nghĩ đến cô. Tôi như còn trông thấy cái
ngày mà cô với tôi, đôi chúng ta, như đôi chim ấy thôi, đậu vắt vẻo trên đầu
gối ông bác thân yêu, nghe bác kể chuyện cổ tích. Tôi nhớ chuyện vua Thuấn,
vì muốn đích thân tai nghe mắt thấy dân có bằng lòng mình không, nên cải
trang làm dân cày đi dò la khắp xứ. Lại nhớ chuyện vua Pie nước Nga đi làm
thợ và đến làm việc ở các công trường nước Anh. Bên những bậc cải trang vĩ
đại ấy muốn đi sâu vào cuộc sống của nhân dân, ngày nay, còn có những ông