“Không có việc gì không có việc gì, mọi người ăn cơm đi, ha ha, ha ha
ha.”
Đoàn người nhìn nhau, đều vụng trộm cười, làm bộ dáng cái gì cũng
không biết, tiếp tục ăn uống.
Cùng Hồ Thập Nhị trừng mắt xong, Ngao Kiệt ngoan ngoãn ngồi ở bên
cạnh Hồ Thập Bát, cầm cái bát cơm lớn nhất, xới cơm, cũng không nói một
lời, buồn bực gặm lấy gặm để.
Hai bảo bảo từ trên đùi Hồng Ngọc và lão long quân đi xuống dưới, trốn
được đến bên cạnh Thập Bát, vụng trộm nhìn Ngao Kiệt, cảm giác được có
người nhìn mình, Ngao Kiệt đình chỉ ăn cơm, ánh mắt chuyển qua, cùng
bảo bảo đối mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, giống như trâu bò đọ sừng, ẩn ẩn có hỏa
hoa văng khắp nơi!
Hỏa long một lớn hai nhỏ đối diện, hiện trường không ai nói chuyện,
không khí không hiểu sao có chút khẩn trương, mỗi người đều vụng trộm
bảo vệ tốt bát cơm cùng đồ ăn trên bàn.
Hồ Thập Bát nhẹ nhàng khụ một tiếng, Ngao Kiệt lại giống như không
có nghe thấy, vẫn trừng mắt với bảo bảo, tại thời điểm tất cả mọi người
đang lo lắng hắn sẽ đột nhiên nổi bão, Ngao Kiệt buông bát cơm trong tay
xuống, hướng bảo bảo vẫy vẫy tay.
Bảo bảo trốn sau lưng Thập Bát, chỉ lộ ra hai ánh mắt nhìn Ngao Kiệt,
thấy Ngao Kiệt vẫy tay, chần chờ một chút, Hồ Thập Bát lại hống bọn nó,
nhẹ giọng nói:
“Ngoan, đi qua kêu phụ quân.”