HỒ SINH TỬ - Trang 128

“Không cần đâu!”

“Nhưng, trời tối rồi, cháu sợ một mình về nhà nguy hiểm. Hơn nữa, cháu
không đem theo ô.”

Nhìn thấy nét mặt sợ hãi của cậu bé, anh nhíu mày do dự giây lát, rồi vẫn
mở cửa xe ở hàng ghế trên ra. Bàn tay của Mã Lực lạnh như người chết,
nắm lấy cổ tay mỏng manh của đứa bé. Trong xe bật bài hát “U hồn thanh
nữ”, hồi học cấp 3, Trương Quốc Vinh là thần tượng của anh, hồi đó ở trên
đầu giường ký túc xá của anh còn dán một bức ảnh lớn của Âu Dương
Phong trong “Đông tà tây độc”.

Những giọt nước mưa vào buổi đêm hè rơi xuống cần gạt nước ở cửa kính,
cậu bé nói ra địa chỉ nhà mình, thật không ngờ là ở khu biệt thự ở ngoại ô.
Thế mà ngay cả một bữa lẩu cũng không đủ tiền trả, sao lại là con nhà giàu
có được chứ?

Điều này khiến Mã Lực lại thấy hào hứng, anh không nói gì, chỉ điều khiển
vô lăng. Châm cho mình điếu thuốc. Cậu bé trai quan sát đôi mắt anh qua
gương chiếu hậu, còn anh thì cũng lén nhìn đứa bé, nhưng hai ánh mắt vừa
chạm tới nhau thì lập tức thu lại.

“Phú quý không về quê, như mặc áo gấm đi đêm.”

Đột nhiên, miệng cậu bé bật ra câu này, không biết là lời khích lệ kỳ vọng
hay là lời chế nhạo Mã Lực? Bất chợt khẽ giật mình, khóe mắt liếc nhìn cậu
bé, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, như thể không hề nói gì vậy.

Trong màn đêm Mã Lực lái xe rất nhanh, nửa giờ đồng hồ sau đã đến được
khu biệt thự, cậu bé xuống xe và giữ tay ở cửa sổ xe nói: “Chú đợi cháu,
cháu về nhà lấy tiền rồi sẽ quay lại ngay.”

Mã Lực tiện tay ném đầu thuốc lá, ánh mắt trở nên mơ hồ, không đợi đứa
bé quay lại, bèn chuyển hướng lái xe vào giữa màn mưa đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.