HỒ SINH TỬ - Trang 169

không có gì cả. Con gái ra sức khuyên nhủ ông cần buông tay, thực ra
người không muốn buông tay lại chính là bản thân cô, cho đến khi cô chủ
động nhắc đến một cái tên khác.

“Thân Minh?” Cốc Trường Long giận dữ hét lên, “Con vẫn còn nhớ đến nó
à?”

“Nếu như lúc đó bố có thể cứu anh ấy, nếu như bố không nhất định tự quyết
một mình khai trừ anh ấy, còn có thể cho anh ấy một cơ hội, anh ấy liệu có
đi con đường bế tắc là giết người không? Anh ấy liệu có bị chết ở dưới tầng
ngầm lạnh giá không? Nếu như bố không làm những việc ích kỷ vô liêm sỉ
đó, Thân Minh vẫn sẽ là chồng của con, anh ấy sẽ tiếp nhận con, bao dung
con, chúng con sẽ sống rất hạnh phúc, bố cũng không có ngày hôm nay, bố
cũng không phải gánh chịu hậu quả của ngày hôm nay.”

“Câm miệng!”

“Năm 1995, trước lễ đính hôn của bọn con, Thân Minh đã nói với con -
thầy hiệu phó Tiền bị hãm hại nên đã tự sát, thật không ngờ chính bố đã
bảo anh ấy gài tang chứng vật chứng, còn nói dối anh ấy là đồ vật để trấn
nhà!

Bố không biết trong lòng Thân Minh đau khổ đến nhường nào, anh ấy cảm
thấy mình chính là một kẻ sát nhân, gián tiếp giết chết một người già chính
trực. Nhưng anh ấy không dám tố cáo bố, bởi vì bố là bố con, là nhạc phụ
đại nhân của anh ấy. Anh ấy nói mình sớm muộn gì thì cũng bị trời phạt, sẽ
bị gặp quả báo, lấy cái chết để tạ tội. Người bố thân yêu nhất của con ơi,
chính bố đã lợi dụng Thân Minh, cuối cùng lại vứt bỏ anh ấy giống như vứt
bỏ một con chó bị ốm bệnh! Bố là một người bỉ ổi.”

“Nhưng bố đã có sự ưu ái lớn nhất cho nó, đó là để cho cô con gái yêu của
bố cưới nó - một thằng như vậy!”

“Bố ơi bố hãy chết đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.