Ngồi nhàn thương cho nàng mà thương cho ta; Nghĩa trăm năm nhiều
thế mà có được bao nhiêu lâu đâu; Đặng Du không có con, biết là mệnh
thế; Lời điếu thương của Phan Nhạc liệu có ích gì; Chôn sâu cùng huyệt đó
là lòng mong ước; Kiếp khác gặp nhau khó hẹn cùng. Chỉ còn biết thâu
đêm thường chong mắt; Báo đáp lại thuở sinh thời lúc chưa mở mày mở
mặt.