là bóng đêm mênh mông, nhìn không thấy ánh sao, cũng không có mặt
trăng, đêm tối như một bức màn sân khấu treo trước cửa sổ phòng Hàn Ấn.
Đột ngột lại trông thấy một đống ảnh chụp máu me đầm đìa nhìn mà phát
hoảng bên cạnh kia, một loại áp lực vô hình lấp kín ngực Hàn Ấn, anh nghĩ,
nên ra ngoài hít thở không khí thôi.
Mặc áo khoác vào, khép cửa phòng, ngồi thang máy xuống đại sảnh.
Trong đại sảnh không có vị khách nào, Khang Tiểu Bắc và hai nữ tiếp tân
đang trò chuyện trước quầy, Khang Tiểu Bắc vẻ mặt phấn khởi nở hoa, nữ
tiếp tân đã cười run rẩy cả người.
Hàn Ấn không muốn quấy rầy họ, thả nhẹ bước, tiến vào cánh cửa xoay
đi ra ngoài.
Quả thật là lúc ấm lúc lạnh, lúc lạnh lúc nóng. Buổi chiều còn nắng vàng
chiếu rọi khắp nơi, giờ đây đã gió lạnh từng cơn, trên mặt đất cũng ướt đẫm
cả, xem ra vừa đổ một trận mưa.
Xa xa lại truyền tới tiếng sấm đứt quãng, không biết là mưa đang dần lui,
hay vẫn muốn kéo trở lại, Hàn Ấn cảm giác được chút âm u lạnh lẽo, rụt cổ,
suy nghĩ nên quay về mặc thêm quần áo, hay là dứt khoát về ngủ cho rồi?
Đang do dự, Khang Tiểu Bắc đuổi tới.
"Thầy Hàn thầy đi đâu em đưa thầy đi nhé?"
"Cũng không đi đâu, tùy tiện dạo loanh quanh, cậu làm việc của cậu đi,
không cần để ý đến tôi."
"Không vội, không vội, em cũng không có việc gì ngồi tán phét thôi."
"Hai cô bé kia rất xinh đẹp."