HỘ TÂM - Trang 892

Thiên Diệu im lặng đứng đó một hồi, cuối cùng cất bước, đẩy cửa vào

phòng Nhạn Hồi. Hắn ngồi bên giường, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn
rõ mặt nàng. Dường như nàng thật sự mơ thấy những điều rất đẹp đẽ, khóe
môi khẽ cong lên, gương mặt tái nhợt cả một ngày cuối cùng cũng có chút
huyết sắc.

Trong mơ nàng rất yên lòng.

Thiên Diệu không kiềm được, đặt tay lên ngực Nhạn Hồi, vảy Hộ Tâm

và nội đan ở đó đáp lại hắn, trái tim trong ngực hắn chợt có cùng chung
nhịp đập với trái tim nàng. Khoảng khắc nhắm mắt lại, trong đầu Thiên
Diệu cũng xuất hiện cảnh tượng trong mơ của nàng.

Nhạn Hồi đang được Lăng Tiêu cõng trên lưng. Nàng ngoan ngoãn nằm

trên lưng Lăng Tiêu, đầu vắt lên vai hắn, để mặc hắn cõng mình đi về phía
trước, còn bên cạnh hắn là thiếu niên Tử Thần đi theo suốt dọc đường, chỉ
cần Nhạn Hồi nghiêng đầu, Tử Thần bên cạnh sẽ dịu dàng cười nhẹ với
nàng: “Sư muội, sắp tới núi Thần Tinh rồi.”

Nhạn Hồi không đáp, Tử Thần cũng không trách nàng.

Dường như họ đang đi trên một con đường vô tận, cây xanh trước mặt và

mặt đất màu nâu dần nhạt màu, phía trước là một mảng ánh sánh trắng.

Thiên Diệu rút tay lại, mở mắt ra, cảnh tượng trong đầu lập tức biến mất,

màn đêm vẫn tĩnh mịch, Nhạn Hồi nằm trên giường, có điều khóe mắt khẽ
cong của nàng ươn ướt, nương theo ánh trăng bên ngoài trông sáng lấp lánh.

Thiên Diệu cong ngón tay, khẽ khàng lau giọt lệ trên khóe mắt nàng.

Hắn đi ra khỏi phòng, một mình đứng trong sân một lúc, dáng vẻ hắn

dưới ánh trăng rất cô độc lẻ loi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.