HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 13

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Tôi vẫn không nản, cứ cặm cụi làm hết bài thơ này đến bài văn khác, nộp cho Ngữ. Thậm chí

tôi còn dẫn nó đi uống cà phê để lấy lòng. Ngữ rất khoái uống cà phê. Vì vậy, tôi hy vọng vì

khoái cà phê, Ngữ sẽ khoái luôn thơ tôi.

Nhưng Ngữ là một thằng bạn lòng gang dạ sắt. Nó tiếp tục uống cà phê của tôi và tiếp tục

liệng bài của tôi đi đâu mất. Biết mình "tài hẹn sức mọn", tôi không dám kêu ca, chỉ kiên trì

sáng tác. Nhưng suốt một thời gian dài, tiền cà phê thì tốn đều đều mà bài vở chẳng được

xuất hiện lấy một lần trên báo, tôi đâm nản.

Một hôm, đang ngồi trong quán cà phê, tôi hỏi Ngữ:

- Cà phê có ngon không?

Ngữ gật đầu:

- Ngon.

Tôi liếm môi:

- Ngon sao không thấy mày đăng bài của tao?

Ngữ thản nhiên:

- Cà phê ngon nhưng bài của mày thì... dở.

Ngữ làm tôi sượng trân. Tôi cố vớt vát:

- Những chẳng lẽ mấy chục bài đều dở hết? Cũng có bài... tạm được chứ? Mày đọc kỹ lại đi!

Ngữ nhún vai:

- Tao đã đọc kỹ rồi. Chẳng có bài nào thuộc diện "tạm được". Dở bằng nhau.

Nhận xét "độc ác" của Ngữ chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Ý chí tôi ướt đẫm.

Nhiệt tình sáng tác của tôi tuột xuống dưới 0 độ. Tôi tính đứng dậy đi ra khỏi quán, để mặc
cho Ngữ... trả tiền cà phê. Nhưng tay chân đang bủn rủn, tôi đứng dậy không nổi. Rốt cuộc

tôi đành phải ngồi lại và cố nén tự ái, "thỉnh giáo" Ngữ:

- Muốn cho hết dở, phải làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.