Bá nói đúng. Nó là "giáo sư", hèn gì nó chín chắn hơn tôi. Tốt nhất không nên đụng vào Ngữ.
Chọc vào nó chẳng khác gì chọc vào tổ kiến lửa. Nó mà khùng lên, nó bò ra nó cắn sưng mày
sưng mặt, chẳng biết đường nào mà đỡ. Nhất là lúc này nó đang rầu rĩ về chuyện con chim
xứ
lạ không chịu đáp lại tình yêu của nó, mặc dù tháng nào nó cũng đăng một bài thơ trên báo
thay cho công văn nhắc nhở.
Tính tới tính lui, tôi buồn bã nhận thấy chẳng có cách nào hay hơn là "ngậm bồ hòn làm
ngọt". Đã chấp nhận "yêu" là chấp nhận... thương đau và sẵn sàng chịu đựng phong ba bão
táp. "Thù trong" có Ngữ, Nghị, Hòa, "giặc ngoài" có nhỏ Hồng chằn lửa, tôi không đứng
vững, tụi nó sẽ nhảy xổ vào "xé xác" tôi làm trăm mảnh. Nghị đã nhận định ngay từ đầu "Sao
chổi Halley xuất hiện! Huynh đệ tương tàn!". Mà các huynh ơi, các huynh cứ đua nhau giở
toàn đòn độc, chắc đời đệ tàn trước mất thôi! Tôi kết thúc những sự kiện ưu buồn ngày hôm
đó bằng một lời than van ai oán. Ở chốn nào, Gia Khanh có nghe thấy tâm sự của tôi không?
Chương 17: Hoa Hồng Xứ Khác
Trong những ngày ảm đạm đó, "giáo sư" Bá lúc nào cũng đi tò tò theo tôi. Tôi lang thang
trong vườn, Bá cũng lang thang trong vườn. Tôi trèo lên cây mận, ngồi đu đưa trên nhánh
cây cho đỡ buồn. Nó cũng trèo lên cây xoài ngồi dòm sang. Tôi ra ngoài bờ ao ngồi nhìn hoa
sen, hoa súng. Nó cũng xách cần câu ra ngồi kế bên.
Nhưng mặc cho Bá lẽo đẽo bên cạnh, tôi không buồn trò chuyện với nó. Nó biết tôi "yêu là
chết ở trong lòng một mớ" nên nó cũng không dám hé môi.