không ai. Bữa nay, Bá còn một niềm sung sướng khác là "phục thù" được Ngữ. Dạo trước,
Bá sáng tác chuyện vui cười gửi đăng báo, bị Ngữ chê tàn mạt. Bá tức điên nhưng đành
ngậm bồ
hòn làm ngọt. Lần này tới Ngữ thất thế. Bá truy tới đâu, nó khai tới đó, mặt mày méo xẹo.
Sau khi loại Ngữ ra khỏi vòng chiến, Bá dòm sang Hòa:
- Vậy là mày?
- Tao sao?
- Còn sao nữa! Chính mày cuỗm được trái tim em Gia Khanh phải không?
Hòa khác Nghị và Ngữ. Trước đây nó không dại dột khoe khoang điều gì cụ thể. Nó chỉ nói
lấp lửng "kết quả mỹ mãn". Vì vậy, bây giờ nó không thèm chối bai bải như hai đứa kia. Bá
hỏi, nó chỉ cười bí hiểm:
- Ừ đó! Rồi sao?
Bá khịt mũi:
- Chúc mừng mày chứ sao!
Hòa tỉnh khô:
- Thì tụi mày chúc mừng đi!
Giọng Hòa lé sặc mùi khiêu khích. Nó tính tung hỏa mù cho tụi tôi phấp phỏng chơi. Ngữ và
Nghị sụp bẫy nó ngay. Cả hai đứa tròn xoe mắt, hồi hộp:
- Thật hay chơi đó mày?
Hòa nhơn nhơn:
- Tao nói chơi với tụi mày làm gì!
Trong khi Ngữ và Nghị chưa hết bàng hoàng, Bá bỗng cười hề hề:
- Thằng Hòa mắt lé, nó tưởng Gia Khanh cũng lé như nó!
Giọng xỏ xiên của Bá khiến Hòa tím mặt. Nó nghiến răng: