Mặc dù Hòa nói chẳng thèm chấp nhưng tôi biết nó tức Bá lắm. Nhưng trong chuyện tình
tập thể này, Bá có vẻ như muốn đứng ngoài nên Hòa chẳng tìm ra cớ để cà khịa đối thủ. Nó
đành phải dằn mặt Bá bằng cách ra sức chứng minh sự duyên dáng và tính hiệu quả của đôi
mắt lé kim được thương đế ưu ái ban cho kia.
Thế là kể từ hôm đó, gặp Gia Khanh đâu là Hòa lập tức đưa mắt tống tình. Trên đường đi,
trước cổng trường và trong lớp học, hễ có dịp là Hòa phát tín hiệu về phía đối phương. Đôi
mắt nó hoạt động không mệt mỏi, hệt như đài truyền hình phát sóng.
Bá cười thầm vào tai tôi:
- Tao đã nói rồi mà nó không chịu nghe. Bộ phận thông tin liên lạc của nó đã bị hỏng, không
xài được. Để mày coi, nó có phát sóng cả đời cũng cóc có ăng-ten nào bắt được.
Quả như lời Bá nói, tôi thấy thằng Hòa "pha" suốt một tuần nhưng nhỏ Gia Khanh làm như
chẳng "ăn đèn". Nó cứ tỉnh khô. Thậm chí nó còn không biết có người đang để ý nó.
Tụi tôi để yên cho thằng Hòa hoạt động đúng bảy ngày. Qua ngày thứ tám, Bá bắt đầu trêu:
- Sao mày? Mấy bữa nay tao thấy mày bắn tia la-de veo véo, trái tim em đã mẻ miếng nào
chưa?
Hòa chưa kịp đáp, Ngữ đã khịt mũi:
- Thằng Bá này hỏi lạ! Bánh ít có đi thì bánh qui có lại chứ! Nó nhìn em muốn rách võng
mạc, lẽ nào em chẳng động lòng!
Thoạt đầu, Hòa tím mặt định phản đòn, nhưng sau thấy mình bị kẹt giữa hai gọng kềm, nó
biết hễ nhúc nhích là bị đập phủ đầu ngay. Nó đành nuốt giận, chống chế:
- Muốn "đánh đổ" một em như em Gia Khanh phải... trường kỳ kháng chiến. Tao mới ra tay
có một tuần, chưa hết thời kỳ chạy rô-đa, bảo em đầu hàng liền sao được!
Nghị ngồi cười mím chi:
- Thế mày định "trường kỳ" đến bao giờ?
Hòa ngần ngừ: