HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 77

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Tao nói chuyện với Gia Khanh hồi nào?

Ngữ "xì" một tiếng:

- Thôi đừng làm bộ mày ơi! Mày không nói chuyện với nó sao nó quay xuống chỗ mày hoài?

- À, - Tôi nhớ ra - đó là nó hỏi mượn tao cây thước kẻ.

Trong lớp, nhỏ Gia Khanh ngồi ngay trước mặt tôi. Nó ngồi giữa nhỏ Hồng và nhỏ Đan Tâm.

Hồi nào đến giờ, đối với tụi con gái trong lớp, tôi "lạnh lùng" nổi tiếng. Ngoài biệt danh

"Tam Tạng", "thánh sống" tụi thằng Bá đặt cho tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tụi con gái kêu
tôi là...

người mặt sắt. Xưa nay, người mặt sắt cóc thèm trò chuyện với bọn tiểu thư, ngược lại tụi

nó cũng tẩy chay người mặt sắt.

Nhỏ Gia Khanh mới chuyển về nên không biết "thông lệ" đó. Nó bắt chuyện với tôi tỉnh bơ.

Thật ra nội dung giao tiếp chẳng có gì ghê gớm. Gia Khanh chỉ "tâm sự" với tôi toàn

chuyện...

mượn đồ. Thỉnh thoảng nó quay xuống chỗ tôi, hỏi:

- Khoa cho Gia Khanh mượn cây thước kẻ chút nghen.

- Khoa có cục gôm không?

Tôi không hiểu sao Gia Khanh không hỏi mượn những đứa ngồi kế bên tôi mà nó cứ nhè

ngay tôi mà hỏi. Chắc là nó thấy tôi mặt mày hiền lành, ngờ nghệch, không có vẻ gì là... nhà

thơ

Thanh Khương, mắt cũng không chiếu "yêu khí" như Hòa lé, nên nó "tín nhiệm" tôi chăng!

Nó hỏi mượn, chẳng lẽ tôi từ chối. Tôi đành phải đưa thước, đưa gôm cho nó. Nó hỏi thứ gì,
tôi đưa thứ đó, mép không nhích một tí ti. Gia Khanh không buồn quan tâm đến thái độ lạnh

nhạt của tôi. Nó cứ quay xuống mượn đồ của tôi hoài. Và mỗi khi đưa trả, bao giờ nó cũng

mỉm cười thân thiện:

- Cảm ơn Khoa nghen!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.