HOA HỒNG XỨ KHÁC - Trang 81

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Vừa đáp, tôi vừa nhìn Ngữ lom lom. Nhưng nó ngó lơ chỗ khác, thản nhiên hỏi tiếp:

- Nhờ ai mà mày được cất nhắc lên cái chức vụ quan trọng đó hén?

Tới đây thì tôi biết là Ngữ muốn đòi "hối lộ". Nó muốn chơi trò "ân đền oán trả". Nó muốn

"hại" tôi.

- Thì nhờ... mày. - Tôi đáp và nghe thấy tim mình như thót lại.

Trong khi đó, mặt Ngữ tươi hơn hớn. Nó cười duyên:

- Vậy đến lượt tao nhờ mày, mày có giúp không?

Tôi bị Ngữ "chiếu bí". Con tướng bị xe pháo kẹp chết đứng, dòm dáo dác chung quanh thấy

hết đường chạy, đành rầu rĩ gật đầu:

- Giúp.

Miệng tôi nói "giúp" nhưng bụng tôi chửi thằng Ngữ tơi bời hoa lá. Thật tôi chưa thấy ai

"nhờ

bạn" sỗ sàng như nó. Mà đang ở dạng "thương chơi", tự nhiên nó "chuyển hệ" qua "thương

thiệt" làm gì cho khổ tôi không biết! Cứ Nguyễn Văn Ngữ như xưa nay là được rồi, tự dưng
lại bày đặt Ngu Kha! Dỏm ơi là dỏm!

Chương 8: Hoa Hồng Xứ Khác

Số thằng Ngữ là số xui. Kể từ hôm tôi hứa giúp nó, nhỏ Gia Khanh không quay xuống mượn

đồ của tôi nữa. Gia Khanh mua một cây thước và một cục gôm. Nó kẻ rẹt rẹt. Nó gôm rào

rào.

Toàn bằng đồ của nó.

Tôi ngồi nhấp nhỏm trên ghế suốt ba ngày, chờ Gia Khanh quay xuống để chơi trò "đố vui

để

học" theo kịch bản của Ngữ. Nhưng tôi chỉ hoài công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.