HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 129

Văn thì, chỉ riêng bắt máy điện thoại thôi đã phải nhấc đến mỏi cả tay rồi.
Tô Vận Cẩm trước nay vẫn là người dùng điện thoại ít nhất trong phòng,
giờ thường xuyên ở bên giường ôm điện thoại chuyện trò đến tận đêm
khuya. Ban đầu cô vẫn còn đôi chút đắm đuối trong nỗi vui sướng của tình
yêu cuồng nhiệt, thế nhưng sau một thời gian, cái thói bám dính nhằng
nhẵng cùng sự ngang ngược bá đạo của Trình Tranh khiến cô không nén
khỏi âm thầm kêu khổ. Thi thoảng cậu ta gọi điện đến ký túc xá nhưng
không gặp được cô, hoặc giả có lời nào không vừa ý, thế là đã nổi đóa lên
ngay được.

Tô Vận Cẩm vốn là người quen một thân một mình đi về, chỉ trong thời
gian ngắn ngủi cô khó lòng thích ứng ngay được với kiểu đem trọn vẹn
cuộc sống của mình chẳng chừa lại giao phó cho một người khác. Cho dù là
khoảng thời gian ở bên Thẩm Cư An, đứng trước một chàng trai khiến mình
mê say làm vậy, cô cũng vẫn cảm thấy bọn họ là hai cá thể hoàn toàn độc
lập, hệt như hai đường thẳng song song, dù có kéo ra vô cực thì cũng chỉ
gần nhau chứ chẳng thể giao cắt, như vậy khiến cô cảm thấy an toàn phù
hợp với mình hơn.

Trình Tranh thì khác, cậu ta khát khao đem hết thảy tâm tư, hết thảy mọi
điều gửi gắm nơi Tô Vận Cẩm, còn hận rằng máu thịt hai người chẳng thể
hòa chung làm một, đồng thời, cậu ta cũng đòi hỏi Tô Vận Cẩm mang lại
cho cậu ta sự chăm chút tương tự. Cậu ta hi vọng có được một Tô Vận Cẩm
trọn vẹn hoàn toàn, không giữ lại chút khe kẽ nào, tốt nhất là đến giấc mơ
của cô cũng thuộc về cậu ta luôn.

“Vận Cẩm, lúc này em đang làm gì?”

“Vận Cẩm, em đang nghĩ gì đấy?”

“Vận Cẩm, em đi đâu thế?”

“Vận Cẩm, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.