HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 76

Tô Vận Cẩm vội vàng nhỏm dậy, đón lấy ống nghe “ alô” một tiếng, thế
nhưng hồi lâu không thấy tiếng đáp, cô ngỡ là giắc nối điện thoại không ổn,
thử lay lay đường dây, lại “ alô ” mấy tiếng, đầu bên kia vẫn cứ im lìm. Cô
theo bản năng định dập máy, thế nhưng trong đầu bỗng vụt loé lên điều gì
đó, tay cầm ống nghe thốt nhiên bám chặt.

“…Là cậu đấy à?”, cô thoáng chút không dám tin, hỏi một câu.

Không tiếng trả lời.

Tô Vận Cẩm vì thế cũng yên lặng, một lúc lâu, cô dường như nghe thấy bên
kia phát ra hơi thở khẽ khàng tới mức khó lòng nghe thấy, sau đó vang lên
tiếng “ tút tút ” của đường dây đã ngắt.

Điện thoại không có chế độ hiển thị số gọi đến, Tô Vận Cẩm dò hỏi người
bạn cùng phòng vừa rồi nhấc điện thoại.

“ Là con trai, giọng nói hay lắm ấy”, người bạn trả lời.

Tô Vận Cẩm không hiểu tại sao mình lại vô thức nghĩ đến cậu ta, thế nhưng
làm sao cậu ta có thể gọi điện thoại tới được cơ chứ? Hôm ấy, điệu bộ của
cậu ta lạnh lùng đến thế cơ mà.

Là cậu ta? Không , không thể là cậu ta…

Đêm đó, Tô Vận Cẩm nặng nề thiếp đi giữa bao nhiêu tâm tư hỗn loạn,
trước khi bước vào cõi mộng, cô cũng không ý thức được nổi, rằng một
ngón tay cuả mình khe khẽ lướt qua bờ môi.

Sau cái hôm trong thư viện ấy, giữa Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đã có
một thứ giao ngầm nào đó với nhau, cho dù hai người đều chưa từng biểu lộ
rõ rệt tâm ý, nhưng tất thảy đều nằm trong cái vô ngôn. Thời gian họ ở bên
nhau nhiều hơn, có lúc bước qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.