HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 411

- Tôi biết anh bảo vệ tôi, nhưng tôi đâu có bảo anh dùng dao giết người!
Trước đây anh từng bảo vệ tôi, tôi không quên ơn anh. Anh cứ yên tâm lên
trên đó. Vợ con anh ở nhà tôi sẽ chăm sóc tử tế, anh không phải lo lắng! -
Hòa Thượng thở dài, rồi quay người đi thẳng.

Toàn bộ phạm nhân bị bắt và chuẩn bị giải lên huyện. Lẽ ra trên huyện
điều một xe tải về chở, nhưng đi đến nửa đường, xe bị hỏng, đành phải
dùng một xe ngựa của thôn để giải bị can đi. Phạm nhân chen chúc trong
lòng xe, còn người của công an huyện đều ngồi trên thành xe. Trên đường
đi, có người hỏi Lão Giả:

- Lão Giả, lần này giải lên huyện, chúng tôi có bị giết không?

- Các anh đã giết người, làm sao thoát khỏi tội chết?

- Trong số chúng tôi không ai giết người vì bản thân mình cả, đều vì “Đại
cách mạng văn hóa”, vì Thích Vị, Hòa Thượng cả!

- Vì “Đại cách mạng văn hóa”, vì Thích Vị, vì Hòa Thượng, vậy Thích Vị
và Hòa Thượng đâu rồi? Người thì đang nằm khểnh ở nhà con gái, người
thì làm bí thư chi bộ. Còn các anh thì sao, vào tù hết! - Lão Giả cười nói.

- Xin các anh tha cho chúng tôi lần này. Lần sau chúng tôi không thế nữa!

- Lần sau? Thế thì phải đợi đến kiếp sau. Có lẽ phải đến kiếp sau các anh
mới thông minh thêm một chút.

Phạm nhân nghe Lão Giả nói vậy, biết chắc mình không thoát khỏi cái
chết, sắp phải đi gặp Diêm vương. Thế là ôm mặt khóc hu hu.

Một tháng sau khi phạm nhân bị giải đi, thôn Mã nhận được một thông
báo. Trừ Phùng rỗ và Kim Bảo ra, còn lại 8 người trực tiếp giết người đều
bị xử bắn. Gia đình phạm nhân chuẩn bị tinh thần, đến ngày xử bắn đến
pháp trường nhận xác về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.