HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 139

thơ Hoàng thượng viết... là tôi như kẻ mất hồn. Rồi sau đó cô ngụ ở đây,
ngày ngày chúng ta gặp nhau, tình cảm của cô, tài danh của cô, tấm lòng
của cô đã chinh phục tôi, khiến tôi chẳng còn một sức kháng cự nào cả.
Nhĩ Khang nói luôn một hơi, làm Tử Vy càng lúng túng. Nhĩ Khang thấy
vậy, chợt hối hận, nói:
- Đúng ra tôi không nên nói ra những điều đó phải không? Tôi thật thô lỗ.
Cô là cành vàng lá ngọc của Hoàng thượng, vậy mà tôi lại có ý tưởng điên
rồ như vậy? Xin lỗi, mong không bị cô đánh giá, nhưng chỉ muốn cô hiểu
cho tấm lòng.
Tử Vy yên lặng một chút, đáp:
- Không phải đâu, hiện giờ tôi nào có còn là lá ngọc cành vàng gì của
Hoàng thượng. Tôi đã nói với huynh rồi tôi chỉ là người bình thường như
bao nhiêu người bình thường khác. Còn tệ hơn, chỉ là một đứa con gái mồ
côi, không cha không mẹ, thì nào có giá trị gì? Cành vàng lá ngọc là huynh
đó, vì huynh là con trai của Đại học sĩ là người được Hoàng thượng ưa
chuộng. Sau này rồi huynh sẽ tìm được người xứng đôi, môn đăng hộ đối
để lấy làm vợ. Còn tôỉ Thú thật với huynh, tôi sống với mẹ từ nhỏ không
cha, nên rất tự tị Chẳng dám nghĩ xa suy rộng đâu.
Nhĩ Khang nghe Tử Vy nói vậy, xúc động:
- Tại sao vậy? Tại sao không? Cô có quyền mà? Cô vẫn là...
Tử Vy thấy thái độ của Nhĩ Khang quá nhiệt tình, sợ hãi lùi ra sau một
bước. Hành động của Tử Vy làm Nhĩ Khang thấy như bị xúc phạm, chàng
đỏ mặt nói.
- Xin lỗi! Có lẽ hôm nay đầu óc tôi không được tỉnh táo, nên nói lung tung.
Cô có thể coi những điều tôi vừa nói là chẳng có đi, còn chuyện muốn đi
thì xin khoan đi, đợi tôi báo cho ba mẹ tôi biết xong, tôi sẽ đưa cô đi không
muộn.
Nhĩ Khang dứt lời, không nhìn Tử Vy, vội bước về phía cửa, Tử Vy xúc
động, chạy theo chận ngang:
- Thôi được rồi, tôi ở lại vậy!
Nhĩ Khang không tin, tròn mắt:
- Cô nói gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.