HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 173

ấy đã chửi rủa tôi! Rủa tôi phải mãi mãi đóng vai cát cát. Sao lại có chuyện
như vậy được? Tôi sẽ chết không nhắm mắt. Không? Không thể dể thế nầy
được.
Tiều Yến tử vừa hét, vừ buông người xuống ghế. Bất chợt kêu lên: “Ui da!”
Vì cái mông của cô còn đau, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái vội bước tới đỡ Tiểu Yến
Tử dậy, Vĩnh Kỳ nói:
- Làm gì xúc động vậy? Phải nhớ là vết thương ở mông chưa lành chứ?
Muốn ngồi cũng phải từ từ.
Nhĩ Thái thì nói:
- Cái ghế gỗ đó cứng vô cùng, tốt nhất là nên ngồi ghế nệm thôi.
Tiểu Yến Tử còn giận, lắc đầu:
- Kệ tôi! Mấy người đừng nói gì nữa, chết là cùng!
- Thôi được rồi! Được rồi! Bọn tôi sẽ không nói gì nữa đâu.
Nhĩ Thái tò mò hỏi:
- Có điều bọn nầy không biết, tại sao xem xong thư cô lại có vẻ xúc động
như vậy. Thư đã viết gì? Giải thích cho bọn nầy nghe xem?
- Có gì đâu mà phải giải thích? Cô ấy viết rất rõ ràng, để tôi dọc cho mấy
người nhe nhé.
Rồi Tiểu Yến Tử cầm thư lên đọc:
- Tiểu Yến tử, mi là một kẻ dối trá, lừa lọc. Bây giờ ngươi đã bị quả báo
nhãn tiền rồi đấy. Mi bị nhốt trong lồng, có muốn bay ra ngoài cũng không
được. Còn bị đánh bán sống bán chết. Mi đã làm cho ta đau khổ, nên trời đã
trừng phạt ngươi. Đó là sự báo ứng. Bây giờ ngươi có muốn ra ngoài cùng
ta đùa, cùng ta vui thì chỉ là chuyện nằm mơ thôi. Mọi cánh cửa dã khép
kín. Ngươi muốn làm cát cát thì cứ làm luôn đi, ta không cần nữa. Bây giờ
ta đi đây! Tạm biệt!
Lời giải thích của Tiểu Yến Tử làm Vĩnh Kỳ và cả Nhĩ Thái đều giật mình.
Vĩnh Kỳ nói:
- Cô giải thích gì kỳ cục vậy? Hoàn toàn khác hẳn điều Tử Vy đã nói. Vậy
mà ta tưởng cô không đọc được chữ, hẳn biết rõ tranh. Không ngờ cô giải
thích sai bét cả.
Nhĩ Thái cũng nói thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.