HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 181

Tiểu Yến Tử gật đầu, rồi quay sang nhìn mọi người:
- Tôi vào đấy được chứ?
Ông Phước Luân nãy giờ chứng kiến câu chuyện hết sức cảm động, nói:
- Ðược, được mà...
Nhĩ Khang hiểu ý thưa:
- Không sao đâu, con sẽ sắp xếp, cho người canh giữ chặt chẽ.
Hai cô gái chào mọi người rồi rút về phòng, Kim Tỏa lẽo đẽo teo sau.
Sau một thời gian dài chia cách. Ba cô gái lại gặp nhau bồi hồi cảm xúc.
Cửa vừa khép lại, Tiểu Yến Tử vội lấy trong người ra mấy sợi dây chuyền
vàng nhét vào tay Tử Vy, rồi lấy trong túi ra thêm mấy nén bạc, bông tai...
Ðặt cả lên bàn.
- Ðúng ra tôi còn định mang ra thêm thật nhiều nữa, nhưng mà trong người
hết chỗ nhét rồi. Tất cả những thứ này dành cho Vy. Ðúng ra phải nói là của
Vy. Vì đây là tặng vật của vua ban mà. Tôi ở trong cung, cũng chẳng cần
những thứ nầy, vì có xài đến nó đâu. Vy hãy cầm lấy đi!
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Tiểu Yến Tử lại vạch túi, lấy ra một chiếc trâm
vàng đưa cho Kim Tỏa:
- Ðây là chiếc trâm có nạm ngọc, rất quý, ta thấy trên đấy có hai chữ Kim
Tỏa nên nghĩ đến người. Vậy đây là phần của ngươi vậy! Cầm Ði!
Kim Tỏa lúc đó đang bận xếp chăn để lót ghế cho Tiểu Yến Tử ngồi. Vội
xua tay:
- Không được! Tôi không nhận đâu. Tỉ hãy đưa cái đó cho tiểu thư đi!
Thái độ của Kim Tỏa như hờn mát. Tử Vy thấy vậy, đặt nữ trang trên tay
xuống bàn nói:
- Kim Tỏa, đừng nên như vậy. Muốn gặp Tiểu Yến Tử đâu phải dễ. Biết rồi
ta có còn gặp lại tỉ ấy không? Chẳng nên hờn giận gì cả.
Kim Tỏa đưa tay gạt nước mắt, rồi sụp xuống:
- Xin cảm ơn cát cát tặng quà.
Tiểu Yến Tử ngẩn ra, rồi nghẹn giọng:
- Kim Tỏa! Tôi phải làm thế nào để cô tha thứ chứ?
Kim Tỏa lạnh lùng:
- Chuyện tha thứ hay không, đó là quyền của chủ tôi. Còn tôi? Tôi chỉ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.