HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 250

Nhĩ Khang không nén được lòng, bước tới nắm tay Tử Vy, dậy xúc động tột
độ nói:
- Ði! Chúng mình cùng đi đi! Bây giờ anh mới thấy cái đầu của mình sao
nó ngu quá. Tại sao lại nghĩ ra kế hoạch này làm gì? Ngu thật! Em đau lắm
phải không? Thôi, chúng ta hãy đi khỏi nơi này! Không cần gì hết. Ðến đâu
cũng được cả, không lẽ trong khoảng trời đất này không còn chỗ cho chúng
ta dung thân sao? Ở lại chỉ rước họa vào thân!
Vĩnh Kỳ đưa tay ngăn lại:
- Nhĩ Khang, cần tỉnh táo một chút chứ?
Nhĩ Khang trợn mắt:
- Không tỉnh táo gì nữa. Trước kia vì quá tỉnh táo mới đưa Tử Vy và Kim
Tỏa vào trỏng. Bây giờ mới thấy mình lầm, phải cứu họ ra khỏi nơi đây
thôi. Ðưa họ ra khỏi đây, bằng mọi giá, càng nhanh càng tốt.
Nhĩ Thái giậm chân:
- Ồ! Xem kìa, mỗi lần đụng đến chuyện của Tử Vy là anh rối trí cả lên. Anh
làm vậy không đúng. Ðâu thể ung dung mọi thứ, muốn làm gì thì làm đâu?
Ở đây là cung đình. Muốn làm gì thì phải nghĩ đến cha mẹ, đến Ngũ A Ca,
đến Tiểu yến Tử và còn trách nhiệm của Lệnh Phi nương nương nữa chứ?
Tử Vy nghe vậy, dằng ra khỏi tay Nhĩ Khang vừa khóc vừa nói:
- Thôi em không đi nữa đâu. Thật khó khăn mới vào được cung, mới gặp
được Hoàng thượng. Bây giờ chưa gì đã bỏ đi ư? Mới gặp một chút trở ngại
đã bỏ đi? Như vậy không đúng.
Rồi xua tay Nhĩ Khang, Tử vy nói tiếp:
- Thôi anh hãy rời khỏi đây nhanh. Tôi không sao cả. Anh yên tâm, từ đầy
về sau, tôi sẽ hết sức cẩn thận không nói năng lộn xộn nữa đâu.
Nhĩ Khang bực tức:
- Em chằng hiểu gì cả. Em phải biết là Hoàng hậu không cố tình đánh em.
Ðó chẳng qua là muốn trả thù Tiểu Yến Tử thôi. Người không dám đụng
đến Tiểu Yến Tử, nên nếu em còn ở đây, em sẽ là vật tế thần. Em sẽ bị đòn
liên tục. Vì em chỉ là một cung nữ, muốn đem ra đánh lúc nào chẳng được?
Em biết như vậy không?
Tử Vy lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.