HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 321

này, mà còn nói là chẳng sao được ư?
Nhĩ Khang nói rồi lắc đầu:
- Huynh đau xót vô cùng, vì những gì muội gánh chịu.
- Huynh đừng nói như vậy, muội sẽ buồn hơn nếu biết huynh vì muội mà
buồn.
- Huynh biết là không nên để muội buồn thêm. Nhưng mà huynh không thể
không nói ra điều huynh nghĩ. Thật sự muội biết không, huynh chẳng bao
giờ hình dung ra nổi, chuyện lại có thể xảy ra như thế này. Huynh thấy
mình thật vô dụng, tội lỗi, bất lực, không bảo vệ được cho muội. Đế muội
bị dày vò, đau đớn. Huynh là một thằng tồi!
Tử Vy vừa khóc, vừa nói:
- Muội biết, muội biết cả rồi, nhưng lỗi nào phải tại huynh?
Rồi Tử Vy mỉm cười yếu ớt:
- Thôi không có gì để buồn nữa. Hoàng thượng bắt đầu chiếu cố tới muội.
Vậy là phúc rồi.
- Bị thương tích đầy mình, vậy mà còn cho là phúc ư? Hỏi thật muội bị tra
khảo bằng kim châm hay còn gì nữa không?
- Chẳng có gì nặng đâu. Huynh đừng quá cho muội như vậy. Sự chăm sóc,
lo lắng của huynh đã khiến cho những đau khổ thân xác của muội, gần như
biến mất. Muội thấy hết sức hạnh phúc, chỉ bị một chút thương tích mà
được biết bao nhiêu người lo cho mình thì là quá hạnh phúc rồi. Huynh biết
không cả Hoàng thượng cũng đích thân lo cho muội, kêu Thái y rồi cả Lệnh
Phi nương nương cũng đến hỏi thăm. Có ai hơn được muội không? Vì vậy
chẳng có thấy đau đớn gì cả.
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Tại muội đã rơi vào cơn xoáy được nhìn cha nên có ảo giác đó. Huynh
còn biết là muội không còn muốn đi đâu nữa, đúng không?
- Vâng, thú thật với huynh, muội chẳng muốn bỏ cuộc nữa.
Nhĩ Khang chợt hỏi:
- Nhưng tại sao Hoàng hậu lại sử dụng cực hình với muội như vậy? Bà ấy
nghi ngờ chuyện gì?
- Bà ấy bắt muội phải nói rõ sự quan hệ giữa muội và gia đình huynh. Sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.