HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 412

thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tối hôm ấy, sau bao ngày xa cách, vua và Lệnh Phi lại trùng phùng. Tình
cảm đầy nỗi nhớ nhung. Lệnh Phi vừa cởi áo ngoài cho vua, vừa nói:
- Sao lại để gặp thích khách? Thần thiếp vừa nghe tinh hồn bất phụ thể.
Cũng may là bệ hạ có Tử Vy bất chấp hiểm nguy liều mình cứu giá, nếu
không hậu quả sẽ ghê gớm biết chừng nào. Thần thiếp chỉ nghĩ đến chuyện
ấy đã rùng mình. Thôi thì... Hoàng thượng à, từ đây về sau đừng có đi tuần
du nữa nhé!
Vua nắm lấy tay Lệnh Phi, chợt nói:
- Lệnh Phi này. Sau khi Tử Vy vì trẫm mà xả thân thì trẫm nghĩ rằng, mình
không nên xem cô ấy chỉ như một a đầu nữa, mà cần cư xử khác đi!
Lệnh Phi nghe nói giật mình:
- Hoàng thượng... Hoàng thượng, có nghĩa là Hoàng thượng đã cùng nó...
cùng nó...
- Ồ! Lệnh Phi đừng nghi bậy. Tử Vy khi nào cũng quấn quýt bên Tiểu Yến
Tử như hai tỉ muội ruột thịt. Trẫm mà có muốn làm gì, thì cũng phải hỏi ý
kiến cả hai đứa nữa chứ?
Rồi vua lại nghĩ ngợi, nói thêm:
- Con bé chẳng đơn giản như Phi tưởng đâu. Cô ta có cách nghĩ riêng của
mình.
Lệnh Phi vẫn nghi ngờ:
- Nếu được Hoàng thượng để mắt xanh đến, thì đã là phúc đức mấy đời,
con bé làm sao dám nghĩ ngợi gì khác? Thế nào? Hoàng thượng có muốn
thiếp tiếp sức trong việc này không?
- Không, không cần. Chuyện đó để mình ta tính toán.
Vua nói và lại rơi vào cõi trầm tư. Lệnh Phi nhìn vua, thăm dò:
- Hoàng thượng... Hình như con bé Tử Vy đó đã khiến Hoàng thượng động
lòng?
Vua yên lặng một lúc, nói:
- Không phải động lòng... mà là tội nghiệp... Một thứ tình cảm chưa từng
có bao giờ. Ta cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Lệnh Phi xúc động:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.