"Nô tì,nô tì biết lỗi...xin nương nương tha tội cho nô tì.Nô tì chỉ là nghĩ
nương nương sẽ làm theo giống như trong tiểu thuyết gió...a"-Thảo Nhu vội
bịt miệng chính mình lại,sợ hãi nhìn An Nguyệt,không cho cô nghe thêm
được từ nào nữa.
An Nguyệt nghe đến đó thì đứng lên ,sấn tới tiểu nha đầu kia,nheo nheo
mắt nghi hoặc chất vấn,đẩy đẩy ra phía sau:
"Em bảo là tiểu thuyết?...loại tiểu thuyết gì lại có thể viết ra những điều
vô căn cứ đó...không lẽ...em đọc tiểu thuyết gió trăng?"
"Nô tì,nương nương,nương nương tha lỗi ...Không phải là nô tì tàng trữ
sách cấm đâu ,là do trưởng công chúa...chết"-Thảo Nhu lại phát hiện ra
mình lỡ miệng khai sạch,vội quỳ xuống.
"Trưởng công chúa...những thứ đó lấy ở đâu ra?"-An Nguyệt lại hỏi
tiếp,mặt không nhìn rõ được cảm xúc.
"Là... là...trong lúc ngài ấy những năm ngao du thiên hạ có tìm được một
số loại tiểu thuyết gió trăng,nội dung phong phú,tình tiết bất ngờ nên bí mật
mở một tiệm sách bán toàn loại sách đó.Lúc nương nương còn chưa tỉnh
dậy ngài ấy có cho chúng em đọc qua vài cuốn,do cảm giác mới
mẻ...nên...nên mới mượn số lượng lớn đem về đọc.Ngày nào cũng có sách
mới,bây giờ thì gần như cung nữ đều đọc rồi nên..."
"Nên em trở thành người trung gian vận chuyển sách cho trưởng công
chúa?"
"Vâng...nô...nô tì biết lỗi...nô tì sẽ đi trả lại những thứ đó ngay."-Thảo
Nhu lật đật đứng dậy,định chạy đi thì bị An Nguyệt giữ tay chặn lại.Cô nói:
"Ta có bảo em đi tiêu hủy sao?Nhanh nhanh đem ra đây cho ta vài cuốn
nào,ta cũng đang rất chán chường đây."