HOÀNG ĐÌNH - Trang 1419

Âm thanh rất lớn, lại như dung hợp với đại thế bên trong, lấy thế phô

thiên cái địa từ đỉnh Côn Lôn tràn xuống bên dưới. Trong mơ hồ, âm thanh
này như ẩn chứa pháp tắc đại đạo, câu thông với cả trời đất. Trần Cảnh
không tự chủ được mà định trả lời. Lời chuẩn bị phát ra thì đột nhiên hắn
nảy sinh một cảm giác khác thường. Mấy năm nay, tuy hắn chỉ ở trước
miếu Hà Bá giảng đạo, nhưng tâm cảnh đã tiến nhập vào một loại cảnh giới
vi diệu, tựa như một mặt hồ yên ả, chỉ cần có một cơn gió nhẹ lướt qua
cũng có thể nổi lên từng gợn sóng.

Đây là dấu hiệu nguy hiểm!

Trần Cảnh đè nén lại lời nói gần như đã sắp buột miệng thốt ra. Hắn

không biết năm đó khi Giao Long Vương lao lên đỉnh Côn Lôn, truyền
nhân Côn Lôn cũng từng hỏi qua như vậy, bởi vì lần đó hắn không nghe
thấy. Năm đó Giao Long Vương không trả lời, mà lúc này Trần Cảnh cũng
không trả lời.

Hắn cố đè nén lời nói định thốt ra, khí huyết trong người nhất thời nhộn

nhạo. Theo lý mà nói, thân thể của hắn là tượng đá, đáng lẽ không thể có
cảm giác như vậy, nhưng hắn lại có. Ngay lúc nhận lấy luồng sấm sét thứ
nhất, hắn đã cảm nhận được khí huyết rồi, đồng thời hắn còn biết hóa ra
tượng đá thật sự cũng hóa hình được.

Sau khí huyết nhộn nhạo, là một cơn mê muội. Tình huống lúc này cực

độ nguy hiểm, chỉ cần hiện giờ có sấm sét đánh xuống, hắn bị vây trong
trạng thái mê muội thế này, tượng thần hẳn sẽ bị đánh tan nát. Nhưng sấm
sét không đánh xuống, mà có hào quang quét tới.

Đỉnh đầu Trần Cảnh xuất hiện một tòa tháp vàng cực lớn, ánh sáng tỏa

khắp chín châu.

Trần Cảnh thoáng nhìn tòa tháp vàng phía trên, chỉ nhìn thấy đó như một

cái vực sâu không đáy. Như thể đây không phải là tháp, mà là một hang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.