HOÀNG ĐÌNH - Trang 2816

Trần Cảnh cảm ứng được. Nhưng vừa cảm ứng được thì phủ kia đã bổ

lên trên Phiên Thiên ấn. Phiên Thiên ấn không có một vết xước, mà đại phủ
màu vàng đất cũng lập tức biến mất.

Luồng thần niệm mà Trần Cảnh gửi trong Phiên Thiên ấy lại nhìn thấy

thanh cự phủ từ trên trời giáng xuống. Chỉ vừa thấy được, đã bị ánh phủ
chém đứt, theo đó trời đất trước mắt biến đổi, Phiên Thiên ấn hóa thành
một cái ấn nhỏ, trở xuống trên tay Nguyên Chân. Mà Trần Cảnh thì vẫn là
Trần Cảnh, vẫn đứng ở chỗ đất trũng do Phiên Thiên ấn ép xuống trước đó,
không hề nhúc nhích.

Thân hình Nguyên Chân bỗng lóe lên, xuất hiện ở cạnh chỗ đất đó, nhìn

Trần Cảnh, cũng không nói chuyện. Qua rất lâu, đột nhiên ông ta phóng
người lên, thẳng lên bầu trời tối đen kia. Phiên Thiên ấn trong tay ông ta áp
một cái lên vùng mây mù. Ấn này tựa như chìa khóa, trong chớp mắt bầu
trời bỗng nứt ra một cánh cửa lớn, từ đằng sau cửa chói lòa ánh sáng chỉ
dương thế mới có. Nguyên Chân một bước bước ra, biến mất trong ánh
sáng. Đây là ông ta tuân thủ lời nói trước đó, nếu bại thì trở về dương thế.
Còn có trọn đời không vào cõi âm nữa không, thì phải đến sau khi ông ta
chết mới biết được.

Mà ở ngoài đạo cung hành dinh cách đó vài dặm, vẫn chỉ thấy ánh sáng

xanh mông lung. Lá cờ thêu hình đại phủ màu vàng đất đã biến mất, tựa
như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Xa xa, Triệu Bán Yêu cùng Nhật Diệu đế quân phân biệt ở hai phương

hướng bất đồng. Bọn họ nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi. Bọn họ đang phán
đoán tình trạng của Trần Cảnh, suy đoán Trần Cảnh có bị thương dưới một
phủ kia không.

Ngay khi bọn họ muốn động thủ, lại có một luồng hào quang tối đen từ

đầu tường chiếu xuống. Chỉ thấy trên không tòa thành không biết đã xuất
hiện một cái đàn tế từ lúc nào. Trên đàn tế lại có một cái đài đá, trên đài đá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.