HOÀNG ĐÌNH - Trang 357

Hai người không phải là đấu pháp thuật, mà là đấu khả năng khống chế

linh lực trong khúc sông của mình; cùng với tinh, khí, thần và tâm lực bản
thân.

Hoàn toàn là thẳng mặt mà đến, không hề có chút thủ đoạn nào.

Theo một ý nào đó, 'thế' cũng là một loại tâm cảnh, chính là dung hợp tư

tưởng vào hình và thế của thiên địa núi sông, hình thành một thứ gì đó vượt
xa 'lực'.

Trần Cảnh vừa đi đã mang tư tưởng quyết không lùi lại, không thể thay

đổi, giống như thiên địa càn khôn, pháp tắc luân hồi. Mà Hà Bá Phong Lâm
độ lại mang tư tưởng nghịch chuyển, bất kính thiên địa, không tuân pháp
tắc, giết chóc vạn vật, khiến nước sông chảy ngược. 'Hình' dung hợp với
loại tâm tính này, đã hình thành một loại 'thế' thay đổi triệt để.

Mặt sông êm đềm đột nhiên dậy lên những cơn sóng động trời, hai đầu

sóng phương hướng bất đồng lao ra đụng vào nhau. Tình cảnh này giống
như trên chiến trường, bộ binh hai bên đều cầm trường thương lao tới đối
phương, không thể tránh né, khí thế làm cho người ta ngạt thở.

"Ầm" một tiếng thật lớn, như là núi sập đất nứt, khiến mặt đất chu vi vài

chục dặm quanh đó đều phải rung chuyển, rất nhiều thần linh đạo sĩ đang
nhập định phải giật mình tỉnh lại. Bọn họ vội dùng pháp thuật nhìn về
hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trên bầu trời nơi đó, linh khí tụ tập lại
thành một vòng xoáy, hấp thu nguyên khí thiên địa phạm vi trăm dặm
quanh đó.

Nguyên khí tụ tập, hình thành một mảng mây đen lơ lửng xoay tròn trên

không suốt ba ngày ba đêm.

Trong vòng trăm dặm, thần linh, quỷ quái lẫn người tu hành đều chấn

động, nhốn nháo bàn tán. Bọn họ đã sớm quen thuộc với Hà Bá Phong Lâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.