hoàng hậu ngăn cản trước mặt nàng, thay nàng giảm đi không biết bao
nhiêu chuyện phiền toái.
Mặc kệ hoàng hậu có tính toán gì, trước mắt hai người vẫn coi như hòa
hợp, nàng thiếu nợ ân tình của Hoàng hậu.
Đồng cô cô nghe vậy trong lòng cục kỳ thoải mái, không uổng công
nương nương vì Hi Dung Hoa thu xếp trước sau, chịu bao nhiêu uất ức bên
chỗ thái hậu. Nhớ tới chuyện trước đây Hoàng hậu nương nương nhắc nhở
lại nói với Hi Dung Hoa: "Bà vú bên Nội Đình Phủ cũng đã chọn xong
nhưng vẫn cần Hi chủ tử tự mình xem vừa mắt mới được. Mấy ngày nữa sẽ
theo danh sách gọi người đến cho chủ tử lựa chọn. Mấy người này đều đã
trải qua kiểm tra của Nội Đình Phủ, nương nương lại kiểm tra thêm một lần
nữa, đều là dòng dõi trong sạch, người có thể dùng được."
Chuyện này cũng làm Tự Cẩm thật sửng sốt, nhìn Đồng cô cô không nói
nên lời. Nói thật, Tự Cẩm nghĩ đến chuyện bà vú tương đối nhiều. Có điều
Tiêu Kỳ nói nàng không cần lo lắng hao tâm tổn trí. Hắn đã sớm an bài
người bên Nội Đình Phủ. Nhưng nàng không nghĩ tới hoàng hậu cũng thật
hào phóng rộng lượng đến mức này. Nếu là người khác, thế nào cũng phải
cài một hai người vào nằm vùng.
Đồng cô cô nhìn vẻ mặt Hi Vinh Hoa, vừa lòng thỏa mãn rời đi.
Người biết tri ơn mới đáng giá để nương nương của bà ta hao tâm tổn trí.
Hoàng hậu nghe Đồng cô cô nói cười cười, cầm kéo trong tay nhẹ nhàng
cắt một nhánh hoa nói: "Hi Dung Hoa này, điểm tốt nhất của nàng ta chính
là không tranh không đoạt, càng như vậy Bản cung càng nguyện ý coi trọng
nàng ta hơn. Nàng ta lo lắng nhất cũng chẳng qua là sợ đứa bé trong bụng
bị Bản cung nhận làm con nuôi. Giờ nàng ta cũng nên biết được ý tứ của
Bản cung."