Tiểu chủ thật thông minh độc nhất vô nhị, kiểu tóc này cũng có thể nghĩ ra,
khó trách người muốn làm chuỗi trân châu kia. Có phải quấn quanh nó ở
đây không? Quả là đẹp. Vừa thanh nhã vừa đáng yêu, ngay cả quý phi
nương nương thấy cũng chỉ biết cười mà thôi."
Kiểu tóc này là của trẻ con. Quý phi dù trong lòng không thoải mái cũng
không thể gay gắt với một đứa bé, rất mất mặt đấy.
Tự Cẩm nhìn Vân Thường trong nháy mắt thoải mái cảm thấy này nha
đầu này rất thông minh. Giờ nàng biết rõ mình mặc bộ váy này ra ngoài sẽ
khiến bao nhiêu người gai mắt cho nên tóc không thể làm quá đẹp nữa. Tóc
rủ xuống như thế cũng đẹp nhưng lại là kiểu tóc chỉ dành cho những cô gái
chưa lấy chồng. Đây cũng là khéo nhắc nhở mọi người, nàng còn nhỏ lắm.
Chuẩn bị thỏa đáng, Tự Cẩm lại ở trong phòng thêm một lát, chờ hoàng
hôn buông xuống mới dẫn Vân Thường đi ra cửa chính Di Cùng Hiên.
Vị trí Di Cùng Hiên tốt nhưng cách hậu cung khá xa. Vì vậy hai chủ tớ đi
một đường ra ngoài cũng không gặp tần phi nào khác. Gần tới hậu cung, từ
xa đã thấy một dãy đèn lồng đỏ tươi treo trước Phượng Hoàn Cung, mới
cảm giác được người trong cung này rất đông.
"Ơ, đây không phải là Tôn thái nữ sao?"
Trong bóng tối sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng sắc sảo,
Tự Cẩm nổi da gà cả người, giống như gặp phải quỷ.
Nàng xoay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ tươi,
tóc búi cao, cài một cây trâm khảm ngọc. Mặt phấn môi mọng, đôi mắt to
hơi chau lại, mang theo vài phần phong tình, cũng tỏ rõ nét đanh đá.
Người này vừa gặp là biết ngay không phải người dễ sống chung.